Khi tôi đến nơi, ta vẫn đang ngồi ở bàn việc khoe khoang: “Tôi nhất định sẽ không bạc đãi nhân viên nào đối xử tốt với tôi đâu.”
Thấy tôi xuất hiện, Dư Tư Kỳ lập tức chụp lấy điện thoại gọi cứu viện.
Tôi bước nhanh đến trước mặt ta, liếc qua màn hình máy tính – vẫn đang bật tivi.
“Cô việc kiểu đấy hả?”
Dư Tư Kỳ có lẽ nghĩ lớn tiếng sẽ khiến mình bớt chột dạ, liền hét lên với tôi: “Sao? Cô còn định bám theo tôi đến tận công ty nữa à?”
Mấy người xung quanh chưa hiểu chuyện gì, chỉ biết quay sang bàn tán: “Có chuyện gì ? Ai mà dám đến công ty sự với người thừa kế thế này?”
Tôi ném thẳng bản kết quả giám định ADN lên bàn ta: “Con riêng của một kẻ ăn bám mà cũng dám mơ mộng trở thành người nhà họ Lâm à?”
Lúc này, một giọng uy nghi vang lên từ phía sau tôi: “Lâm Tĩnh Hiểu! Con ăn kiểu gì thế? Dù gì ta vẫn là cha con!”
Ông ta đến thật đúng lúc. Tôi thậm chí không buồn liếc mắt ông ta, chỉ dùng tay chỉ vào bản xét nghiệm trên bàn.
“Ông là cha tôi? Chẳng phải cũng là cha của ta sao?”
Ngay khoảnh khắc thấy tờ báo cáo, Dư Thanh Diệu lập tức lao đến giật lấy, Rồi âm thầm ra hiệu cho đám người phía sau bao vây tôi.
“Lâm Tĩnh Hiểu! Bố còn sống sờ sờ đây! Dù con muốn giành quyền thừa kế cũng không thể dùng thứ giả mạo để vu oan cho bố!”
Ông ta đổ mồ hôi vì chột dạ, vẫn cố dùng thân phận “người cha” để áp chế tôi.
Ông ta xé rách bản báo cáo, rồi quay sang giải thích với nhân viên xung quanh:
“Con bé này đi xa nhà lâu ngày, thấy tôi nhận con nuôi thì nổi lòng ghen ghét!
Đuổi người ta khỏi nhà vẫn chưa đủ, giờ còn vu khống tôi ngoại !”
Tôi không ngờ ông ta lại mặt dày đến thế, bật khinh bỉ: “Trong di chúc viết rõ ai thừa kế, tôi phải ghen với một con hàng giả à?”
Lời của tôi khiến ông ta tức đến nghiến răng nghiến lợi:
“Cô mà đòi thừa kế? Bao nhiêu năm qua tôi gồng gánh cái nhà này, nếu không có tôi thì gì còn họ Lâm!
Dù không có công lao cũng có khổ lao! Dựa vào đâu mà di chúc chỉ có tên ?!”
Tôi giơ tay tát thẳng vào mặt ông ta:
“Muốn tôi nhắc lại ông đã gì không?”
Dư Tư Kỳ ở bên chen vào bằng giọng điệu giả vờ đau lòng:
“Dù tôi không phải con ruột tổng giám đốc Lâm, ông ấy bị đánh tôi cũng thấy xót.
Có con nào lại đánh cha mình như thế?
Với lại chuyện kết thân với nhà họ Tống chẳng phải do từ chối sao?
Tổng giám đốc Lâm mới nhờ tôi thay mà thôi!”
Dù biết tư duy bọn họ có vấn đề, tôi vẫn bị sốc vì mấy lời ấy.
“Vậy ý là, giả mạo thân phận tôi, chiếm chỗ tôi, tôi còn phải cảm ơn à?”
“Kẻ súc sinh này ngoại lúc mẹ tôi đang mang thai, là vì tốt cho tôi à? Tìm người thay thế hộ tôi?
Cô còn mở miệng ra câu đó à?”
Nhân viên xung quanh nghe đến đoạn này liền im lặng bịt tai, không dám hó hé.
Thấy ông ngoại chưa đến, Dư Thanh Diệu bắt đầu giở giọng đe dọa:
“Nếu hôm nay mày còn muốn sống mà rời khỏi đây, thì chuyện này tốt nhất để trong bụng!
Tao vẫn có thể giúp mày sống sung sướng cả đời, đừng mơ nhúng tay vào nhà họ Lâm nữa!”
“Từ khi nào nhà họ Lâm là của riêng mày ?”
Ông ngoại dẫn theo phóng viên cùng các đối tác lớn của công ty bước vào.
Mấy năm qua đúng là Dư Thanh Diệu nắm việc công ty, Nhưng nếu muốn nhổ tận gốc, thì tất cả sự thật đều phải đưa ra ánh sáng!
9
Vừa thấy ông ngoại, Dư Thanh Diệu lập tức hoảng loạn, chẳng còn dáng vẻ hống hách lúc nãy.
Những lời ông ta ban nãy, mọi người đều nghe hết.
Tôi lấy ra một xấp kết quả xét nghiệm, chia cho phóng viên và các ông chủ.
“Không ngờ hình tượng người chồng chung thủy chỉ là giả!
Một thằng ăn bám mà dám ngoại khi vợ đang mang thai?”
“Thậm chí còn sinh con riêng, rồi tính thay thế con thật nhà họ Lâm? Mặt dày đến mức không còn thuốc chữa!”
Mỗi người một câu, mặt Dư Thanh Diệu tái mét, tay siết chặt, gào lên:
“Tôi chẳng qua chỉ mắc phải lỗi mà đàn ông nào cũng có thể mắc thôi!
Ngoài chuyện đó ra, tôi đâu có gì có lỗi với nhà họ Lâm?
Tôi đã tận tâm tận lực, sao di chúc lại không hề nhắc đến tôi?!”
Thứ chờ đón ông ta là cú từ nhà vô địch quyền mà ông ngoại dẫn đến.
Bạn thấy sao?