Vả Mặt Cô Sinh [...] – Chương 6

Chương 6

Ông ta đưa tôi ly sữa, gượng gạo, cổ còn hằn rõ dấu vết bị siết: “Hôm nay là do bố hồ đồ, chỉ lo nghĩ cho Lâm… à không, Dư Tư Kỳ.
Cũng là do con về quá đột ngột, bố không kịp phản ứng…”

Tôi không nhận ly sữa, chỉ lạnh: “Nếu hôm nay tôi không về, chắc lần sau trở lại, họ nhà này đã đổi thành họ Dư rồi nhỉ?”

Ánh mắt bố tôi thoáng qua vẻ hoảng loạn và sợ hãi, cuối cùng lại đè nén hết thảy cảm ấy xuống, gượng gạo với tôi: “Con à, con lại rồi.”

7

Thứ đáp lại ông ta là tiếng tôi đóng cửa.Một lúc sau, tôi nhận tin từ thám tử tư.

“Cô Lâm, bố đến căn biệt thự ngoại ô.”

Biệt thự ngoại ô đó là món quà sinh nhật mẹ tôi tặng tôi. Từ sau khi mẹ qua đời, tôi chưa từng quay lại đó.

Không ngờ ông ta lại đưa Lâm Tư Ý đến ở trong căn nhà ấy.

Sau vài ngày điều tra, tôi nhận một loạt video và ảnh chụp.

Trong video, mẹ tôi không hề cứu bố tôi, mà là bị ông ta kéo ngã xuống đất, Mảnh kính vỡ đâm vào mắt khiến mẹ tôi mất máu đến chết.

Thám tử đoạn đường đó không có camera giám sát,
May mắn là có hộ dân nuôi gia cầm gần đó lắp camera nên mới thu đoạn này.

Người đâm vào xe mẹ tôi cũng bị điều tra ra – là đồng hương đang mắc nợ của bố tôi.

Vì tai nạn kết luận là do mẹ tôi say rượu lái xe, ông ta còn nhận một khoản đền bù lớn.

Thứ gọi là “rượu” kia thật ra là do chính ông ta đổ lên người mẹ tôi.

Tôi vò nát đống ảnh, đập tay xuống bàn, cơn đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng tôi lúc đó.

Sau khi mẹ tôi qua đời, ông ta tiếp quản tài sản gia đình, dựng lên hình tượng “người chồng thủy chung.”

Tôi hít sâu một hơi, đè nén cơn thịnh nộ đang gào thét trong tim, dặn thám tử tiếp tục điều tra.

Tôi tìm đến ông ngoại, nhờ ông hoãn lời mời từ đội khảo cổ. Còn tôi – chính thức tuyên bố rút khỏi đội khảo cổ, trở về tiếp quản gia nghiệp.

Khi bố tôi nghe tin, sắc mặt lập tức tái xanh: “Tĩnh Hiểu, con còn trẻ, nên ra ngoài ngó thế giới, cùng ông ngoại khai tầm chứ.”

Tôi mỉm : “Không cần đâu. Hôm qua con mơ thấy mẹ. Mẹ bảo con nên kế thừa ước nguyện còn dang dở của mẹ.”

Quả nhiên, khi nhắc đến mẹ tôi, bố lập tức khựng lại, Lắp bắp công ty có việc rồi luống cuống bỏ đi.

Ông ngoại thì tôi đầy xót xa: “Từ sau khi mẹ con mất, con đã trưởng thành lên rất nhiều.
Ông cũng hy vọng con có thể vui vẻ thêm vài năm nữa.
Bố con không giỏi giang gì, vẫn giữ trạng hiện tại của nhà họ Lâm.”

Tôi tiến lên khoác tay ông ngoại, dẫn ông về phòng tôi, lấy ra chồng ảnh tôi nhận hôm qua.

Ông ngoại lật xem, sắc mặt ngày càng u tối. Đến khi xem hết, ông giận đến mức ném cả đống ảnh xuống đất.

Trong ảnh, bố tôi cùng một người phụ nữ khác dẫn theo một bé đi chơi công viên.
Ngũ quan bé ấy rõ ràng chính là Lâm Tư Ý.

“Mồ côi cha mẹ” cái gì chứ? Rõ ràng là con riêng của ông ta với người đàn bà khác!

Hơn nữa Lâm Tư Ý còn sinh sau tôi chỉ vài tháng – Ông ta đã ngoại ngay trong lúc mẹ tôi mang thai!

Rồi lại dùng đủ mọi thủ đoạn chết mẹ tôi, Cuối cùng để con riêng thế chỗ tôi, định nuốt trọn nhà họ Lâm!

Ông ngoại đã tức đến phát run. Tôi không dám cho ông xem đoạn video kia.

Ông hiểu ngay sự lưỡng lự trong ánh mắt tôi – Ông có thể đưa nhà họ Lâm đến ngày hôm nay, sao lại không nhận ra tôi đang giấu điều gì.

Ông chậm rãi ngồi xuống, giọng trầm thấp: “Ông ngoại của con không yếu đuối đâu, còn gì thì cứ hết ra đi.”

Tôi đưa điện thoại cho ông rồi xoay người sang chỗ khác. Tôi là kẻ nhát gan, không dám xem lại đoạn video đó lần nữa.

Nhưng khi tiếng rên rỉ nghẹn ngào của mẹ vang lên, tôi vẫn không kìm mà đỏ hoe đôi mắt.

“Lâm Thanh Diệu… Không! Phải gọi là Dư Thanh Diệu! Ta nhất định bắt hắn phải đền mạng!” Ông ngoại đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ quát.

8

Dư Thanh Diệu sắp xếp cho Dư Tư Kỳ việc ở chi nhánh công ty.

Nhân viên ở đó không biết chuyện xảy ra tại buổi tiệc, Còn tưởng “đại tiểu thư” đang bắt đầu từ vị trí thấp để học hỏi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...