Bố tôi rõ ràng mồ hôi đã rịn ra đầy trán, vẫn cố tỏ vẻ cứng rắn, chỉ tay ra lệnh cho đám vệ sĩ:
“Đứng đó gì nữa! Còn không mau đuổi con nhỏ nghèo hèn, vô ơn, năng bậy bạ này ra ngoài!”
“Không đúng lắm.”
Vị thương nhân đồ cổ vừa đứng ra giúp tôi nhíu mày bố tôi, đầy nghi ngờ:
“Với tính cách phân minh của ông cụ Lâm, sao có thể nhận bừa cháu chứ?”
“Hơn nữa, tôi từng định giới thiệu con trai tôi cho tiểu thư nhà họ Lâm. Ông cụ còn đối tượng kết hôn của cháu mình phải qua mắt ông ta mới , sao hôm nay đính hôn rồi mà ông ta còn chưa trở lại?”
Lúc này, hai người nào đó càng trở nên bối rối, căng thẳng.
Bố tôi lườm vị thương nhân rồi quát lên: “Tổng giám đốc Nghiêm, ông có ý gì ? Chẳng lẽ tôi còn không nhận ra con ruột của mình? Hay là ông với con nhỏ giả mạo này có mối quan hệ mờ ám gì?”
Tống Triều Dương cũng lập tức hùa theo:
“Ông dám nghi ngờ một người cha không nhận ra con ruột của mình sao? Còn hai người không cùng một phe? Không lẽ cố hoại lễ đính hôn của tôi và Tư Ý?”
Thế là ngay cả ông Nghiêm – người đứng ra giúp tôi – cũng bị cuốn vào vòng chỉ trích vô cớ.
Thấy tất cả khách khứa đều nghiêng về phía mình, ánh mắt bố tôi trở nên thoải mái hơn, tôi đầy chán ghét.
Tôi từ nhỏ đã biết ông không thương tôi mấy, tôi cũng chẳng thân thiết gì với ông ta.
Giờ nghĩ lại, có lẽ ông ta thậm chí còn không hề mẹ tôi, chỉ giả vờ thâm , thề thốt không tái hôn.
“Giờ mày tự cút, hay để tao cho người ném mày ra? Trước giờ tao quá nhân từ, hôm nay cuối cùng cũng rõ bộ mặt thật của mày rồi!”
Tôi lạnh, phản pháo lại: “Hôm nay tôi cũng rõ bộ mặt thật của ông – cái loại đàn ông hèn hạ bám váy vợ mà còn tưởng mình là phượng hoàng tái sinh!”
“Ông bảo tôi cút? Ông xứng chắc? Tôi thấy chính ông mới là người sắp phải cuốn gói đấy!”
Bố tôi tức đến mức run cả người, bước tới tát cho tôi một cái: “Mày bảo tao cút? Tao tài trợ cho mày theo đuổi ước mơ, mày lại dám ăn như à?!”
Cái tát ấy mạnh đến mức khiến tai tôi ù lên, trong miệng có mùi máu tanh, từng dòng rỉ ra.
Tôi nhổ máu ra đất, thẳng vào người đàn ông mà tôi đã gọi là “bố” suốt hơn hai mươi năm:
“Một kẻ ăn bám, dẫn theo đứa giả mạo, chẳng phải nên cút khỏi nhà này từ sớm rồi sao?”
4
Có vẻ những lời “không biết điều” của tôi khiến bọn họ phát cáu đến bật .
Lâm Tư Ý tựa vào người Tống Triều Dương, uốn éo :
“Anh à, có phải vì quá xuất sắc nên ta mới mê mẩn , muốn tranh giành với em không?”
Bố tôi thì xoa trán nhăn nhúm:
“Đừng tưởng ông cụ thương cho đi theo là có thể thích gì thì !”
“Người đâu! Lôi nó xuống cho tôi!”
Nếu thật sự bị ông ta lôi đi, thì sống chết cũng chưa biết ra sao.
Rõ ràng là ông ta muốn để Lâm Tư Ý thay thế thân phận của tôi.
Chỉ cần tôi chết, ông ta có thể đường đường chính chính đề xuất với ông ngoại để Lâm Tư Ý trở thành tiểu thư nhà họ Lâm.
Đúng là gan cũng to thật!
“Tôi xem ai dám vào tôi!” – tôi quát lớn, ánh mắt sắc như dao –
“Mọi người chẳng lẽ không biết ai mới là người thật sự nắm quyền nhà họ Lâm sao?”
Đám vệ sĩ lập tức khựng lại, các vị khách xung quanh xì xào bàn tán.
“Cô ta dám thách thức như thế, chẳng lẽ đúng là tiểu thư thật nhà họ Lâm?”
“Giờ thì ông Lâm Thanh Diệu là người điều hành, ai cũng biết người đứng sau vẫn là ông cụ Lâm.
Tổng giám đốc Nghiêm cũng ta ông cụ dẫn theo, biết đâu là thật thì sao?”
Gương mặt Lâm Tư Ý bắt đầu lộ ra vẻ hoảng loạn, níu lấy tay áo bố tôi:
“Ba ơi, lại lôi ông ngoại ra nữa rồi, ai chẳng biết ông ấy suốt ngày vùi đầu nghiên cứu cơ chứ!”
Bố tôi lập tức phản ứng, khẩy: “Đúng là dối không biết ngượng! Giờ lại lôi ông cụ ra chỗ dựa!”
“Nếu ông cụ mà biết mày bắt nạt cháu ông, xem ông ấy có còn đối xử tốt với mày không!”
Tôi bình tĩnh hai kẻ đang cố chối cãi đến cùng, giơ cao chiếc điện thoại trong tay.
“Ông biết vì sao tôi dám chắc ông ngoại sẽ trở lại không?”
Vẻ mặt bố tôi bên ngoài cố gắng tỏ ra bình tĩnh, hai tay đã bắt đầu run lẩy bẩy.
Ông ngoại tôi vốn không ưa ông ta, ông ta cũng luôn sợ ông ngoại.
Bạn thấy sao?