2
Khi nhà họ Tống xác định liên hôn, bố tôi từng nhắc đến hôn sự này,
Nhưng lúc đó tôi đang bận theo ông ngoại khám di tích mới nên đã từ chối.
Ông ấy nếu tôi không có ý định, thì thà nhường lại cho Dư Tư Kỳ.
Cũng từ đó, bố tôi đề nghị đổi họ cho Dư Tư Kỳ, nhận ta con nuôi.
Nói rằng nhà ta nghèo, giúp gì thì giúp.
Không ngờ Tống Triều Dương lại thật sự tưởng mình đang ở bên tiểu thư chính hiệu, ra sức bảo vệ.
Tôi hắn như một thằng ngốc: “Anh bị mù à? Không thấy tôi giống cái người gọi là ‘ Lâm’ hay sao?”
Tống Triều Dương khẩy: “Tôi không mù, rõ ràng Tư Ý giống hơn nhiều. Biết đâu phẫu thuật để cố giống ấy thì sao?”
Lâm Tư Ý cũng thở dài ra vẻ khổ sở: “Lâm Tĩnh Hiểu, trước đây còn ghen tị với ngoại hình tôi, muốn chia sẻ cùng một gương mặt, Không lẽ lấy hết tiền tài trợ để đi thẩm mỹ, định thế chỗ tôi thật à?”
Tôi thấy mặt ta dày quá không biết ngượng, đang định tát cho một cái bù lại bên kia,
Chưa kịp giơ tay lên thì đã nghe tiếng xôn xao trong đám đông:
“Ông chủ Lâm đến rồi!”
Tôi nghĩ cuối cùng cũng đến lúc vạch trần sự thật, vừa quay đầu lại thì bất ngờ bị tát một cái trời giáng.
“Chính mày bắt nạt con tao Tư Ý? Mày to gan lắm!”
Tôi nhíu mày kỹ người đàn ông trước mặt.
Là bố tôi – Lâm Thanh Diệu. Nhưng sao ông ấy tôi như người xa lạ ?
Ông ấy chắn trước mặt Lâm Tư Ý, tôi đầy khó chịu:
“Sao mày lại quay về? Tiền lần trước chuyển cho mày tiêu hết rồi à?”
Hai câu đã đóng đinh tôi thành “đứa nghèo tham lam ăn bám.”
“Tôi hôm nay đến muộn vì công việc, không ngờ con tôi lại bị uất ức như , để mọi người phải chê rồi!”
Lúc này, có người bước ra:
“Chủ tịch Lâm, mấy ngày trước tôi vừa trao đổi với ông cụ Lâm,
Ông ấy cháu ruột của ông – tiểu thư nhà họ Lâm – đang cùng ông ấy khám di tích ở sa mạc lớn mà?”
Đó là thương nhân đồ cổ mà ông ngoại tôi từng nhắc đến, rất quan tâm đến các phát hiện khảo cổ.
“Vị tiểu thư tên Lâm Tĩnh Hiểu này, đúng là vừa từ đó trở về. Chuyện này là sao đây?”
Bố tôi – Lâm Thanh Diệu – là người gả vào nhà họ Lâm mới đổi họ.
Sau khi mẹ tôi qua đời, ông ấy chỉ tạm thay mặt điều hành công ty, người thật sự nắm quyền là ông ngoại tôi.
Nhưng vì nhận lời thầy trò cũ, ông ngoại mới rời nhà dẫn đoàn khảo cổ.
Trán bố tôi đã lấm tấm mồ hôi, vẫn cố giữ giọng cứng rắn:
“Ông già mềm lòng, thấy một bé chịu theo ông đi khảo cổ thì sao lại không nhận cháu ?
Có khi chỉ là giả vờ cho ông thương thôi, ai ngờ con bé lại không biết điều!
Nhân lúc tôi không có mặt thì bắt nạt con ruột nhà họ Lâm!”
Ánh mắt tôi lướt qua giữa Lâm Thanh Diệu và Lâm Tư Ý, đột nhiên hiểu ra vì sao ông ta lại ra sức bảo vệ ta như .
Kiếp trước, tôi chưa kịp gặp ông ấy, đã bị Lâm Tư Ý dẫn đầu cả đám người chửi rủa, sỉ nhục, cuối cùng nhảy xuống hồ tự vẫn.
Kiếp này, tôi đã chuẩn bị kỹ, chờ ông đến, không ngờ ông lại có mưu tính như thế.
Lẽ ra tôi nên nhận ra sớm.
3
Nhận Lâm Tư Ý con nuôi, rồi để ta kết hôn với nhà họ Tống.
Chỉ cần ông ngoại tôi mất, dù di chúc có để lại quyền thừa kế cho tôi, Thì ông ta cũng có thể liên kết với nhà họ Tống để gạt tôi ra ngoài.Thật là mưu sâu kế hiểm!
Không lạ gì khi tôi còn nhỏ đã thấy nụ của ông ta giả tạo đến đáng sợ.
Chắc khi đó ông ta đã bắt đầu tính chuyện tìm người thay thế tôi rồi.
Ông ta vài câu đã đẩy tôi lên cột nhục nhã.
Một số khách khứa còn thẳng mặt chửi tôi: “Sao lại có loại đàn bà không biết xấu hổ thế này? Người ta giúp mình mà còn định cướp thân phận của người ta!”
“Cũng tại tiểu thư nhà họ Lâm quá nhân hậu, chứ là tôi thì đã không tài trợ cho cái loại rác rưởi như !”
Ánh mắt Lâm Tư Ý lóe lên vẻ đắc ý, lời lại như thương :
“Lúc đó thấy ta đáng thương, mặc rách rưới đến nhà xin tiền,
Tôi cũng không ngờ ta lại to gan đến mức muốn thế chỗ tôi!”
Bố tôi phất tay, lập tức có người xông đến giữ chặt tôi, định kéo tôi ra ngoài.
Nhưng tôi vẫn bình thản, lạnh lùng người đàn ông đang cố tống khứ tôi càng nhanh càng tốt.
“Sợ tôi vạch trần đến thế sao? Anh tưởng đuổi tôi ra khỏi đây là có thể để Dư Tư Kỳ thật sự trở thành người nhà họ Lâm à?”
Bạn thấy sao?