Việc đầu tiên tôi sau khi trọng sinh chính là khóa thẻ của Trương Hàn, rồi lập tức gắn một chiếc camera siêu nhỏ trong tủ.
Ban đầu tôi chỉ đề phòng lặp lại chuyện tiền quỹ lớp như kiếp trước, nào ngờ lần này lại đổi thành… thẻ ngân hàng.
Tôi đại khái đoán ý đồ của Trương Hàn.
Chắc hẳn là ta phát hiện thẻ đã bị đóng băng, không thể quẹt tiền, mà lại không liên lạc với tôi — người đã đưa thẻ.
Vì , trong lúc cấp bách, ta giấu thẻ vào tủ của tôi, định sau này vu cho tôi là người lấy cắp, quẹt hết tiền rồi thẻ bị khóa, lấy cớ đó ép tôi phải bỏ tiền ra thay ta quyên góp năm trăm ngàn. Như ta không tốn xu nào mà vẫn xây dựng hình tượng “tiểu thư thiện lương”.
Sắc mặt Lưu Lương Huệ và Thẩm Tự cũng đơ lại, đồng loạt quay sang Trương Hàn, ánh mắt đầy chất vấn.
Trương Hàn lắp bắp không nên lời.
“Chuyện này… là hiểu lầm thôi. Dạo gần đây tinh thần tớ không ổn định, nên mới để nhầm chỗ, tớ định để vào tủ mình mà… Tất cả đều là hiểu lầm.”
“Nhưng dù có đặt nhầm thì Vãn Vãn, cậu cũng không thể tự ý khóa thẻ của tớ chứ?”
Tôi lạnh.
“Tôi khóa thẻ của chính mình, cần hỏi ý à?”
Nói xong, tôi đưa thẻ cho cảnh sát.
“Cảnh sát, có thể kiểm tra tên chủ tài khoản của hai chiếc thẻ này, xem có phải mang tên mẹ tôi — Trương Lâm — không.”
Nửa tiếng sau, cảnh sát quay lại.
“Thẻ ngân hàng đứng tên Trương Lâm. Chúng tôi cũng đã gọi điện xác minh, bà ấy xác nhận chiếc thẻ này do con là Giang Vãn giữ. Vậy nên thẻ này đúng là của Giang Vãn.”
Trương Hàn tròn mắt tôi, như không thể tin nổi.
“Giang Vãn? Là cậu? Người đã tài trợ cho tớ và đưa thẻ cho tớ… lại chính là cậu sao?”
Thẩm Tự cũng đầy kinh ngạc.
“Vãn Vãn, chẳng phải em nhà mình chỉ thuộc dạng khá giả thôi sao? Sao lại hóa ra là con của nữ đại gia Trương Lâm?”
Tôi vốn không thích phô trương, nên bên ngoài luôn nhà mình chỉ bình thường.
Nhưng sau lưng, tôi đã giúp đỡ Thẩm Tự rất nhiều — đưa ta vào công ty nhà tôi thực tập, và mỗi lần ta nhắc đến Trương Hàn đáng thương, tôi đều âm thầm chỉ đạo người tài trợ cho ta.
Hồi đó, khi Trương Hàn nhận hỗ trợ, Thẩm Tự từng vui mừng kể với tôi rằng “em ” người tốt tài trợ nên có thể tiếp tục đi học. Nhìn thấy hạnh phúc, lòng tôi cũng thấy ấm áp, thấy mọi thứ đều đáng giá.
Vì Thẩm Tự, nên tôi luôn cả những gì liên quan đến ta.
Chỉ là không ngờ, Thẩm Tự lại chính là kẻ đã chết tôi và cha mẹ tôi.
Nghĩ đến đó, tôi chỉ muốn xé xác bản thân kiếp trước vì đã lầm người.
Thẩm Tự quay sang cảnh sát, tươi:
“Cảnh sát, đây là hiểu nhầm thôi, bọn cháu tự giải quyết rồi, không cần phiền các nữa.”
Nói xong, ta kích nắm lấy tay tôi.
“Vãn Vãn, sao em không sớm thân phận của mình chứ? Nếu biết trước, mọi chuyện đã không thành ra thế này rồi.”
Trương Hàn cũng gượng:
“Đúng đó, Vãn Vãn, tất cả chỉ là hiểu lầm. Chúng ta vẫn là tốt mà! Tớ muốn quyên góp cho học sinh nghèo là vì biết cậu rất lương thiện, ngày xưa đã giúp tớ, nên tớ nghĩ cậu cũng sẽ giúp thêm nhiều người nữa. Tớ chỉ muốn nhiều điều tốt thay cậu, để tích đức cho cậu.”
“Chuyện tớ ngăn cậu quyên góp lúc trước là vì không biết cậu là ai, sợ cậu quá sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống.”
Chương 7
Trương Hàn ra những lời tha thiết chân thành, cứ như thật sự nghĩ cho tôi .
Cảnh sát sang tôi hỏi:
“Cô Giang, có muốn truy cứu trách nhiệm của bọn họ không, hay là chọn hòa giải riêng?”
Thẩm Tự vội vàng chen lời:
“Chúng tôi chọn hòa giải, chỉ là hiểu lầm thôi, không cần phiền các cảnh sát đâu.”
Cảnh sát liếc mắt Thẩm Tự, lạnh nhạt đáp:
“Người báo án là Giang, quyền lựa chọn cũng thuộc về ấy.”
Tôi bình tĩnh :
“Tôi muốn truy cứu. Tôi đã gửi tin nhắn cho luật sư rồi, ấy sẽ đến ngay. Những việc tiếp theo, xin hãy việc với luật sư của tôi. Tôi kiên quyết không hòa giải, cầu xử lý theo pháp luật.”
Nói xong, tôi đứng dậy rời khỏi, hoàn toàn phớt lờ tiếng gào thét phẫn nộ phía sau của Thẩm Tự và Trương Hàn.
Ba ngày sau, cảnh sát công bố thông báo chính thức.
Bạn thấy sao?