QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Chương 5
Tôi nhặt chiếc vòng ngọc bị vỡ vụn dưới đất lên, lạnh giọng Lưu Lương Huệ:
“Chiếc vòng này trị giá hơn một trăm triệu, là quà sinh nhật tôi mua cho mẹ. Các người nghĩ kỹ xem nên bồi thường thế nào chưa?”
Trong mắt Lưu Lương Huệ thoáng qua một tia hoảng loạn, rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
“Giang Vãn, đang linh tinh gì ? Ăn cắp thẻ của Hàn Hàn còn chưa đủ, giờ lại định vu khống tống tiền bọn tôi? Sao lại độc ác như !”
Giáo viên cũng lộ rõ vẻ khó chịu, cảnh cáo tôi:
“Giang Vãn, có chuyện gì thì không thể chuyện cho đàng hoàng sao? Sao lại báo cảnh sát? Em có biết như là đang lãng phí tài nguyên quốc gia, còn ảnh hưởng đến danh tiếng của trường không?”
Nghe , tôi bật đầy bất lực.
“Vậy , lúc bọn họ tự tiện vào đồ của em, vu khống em, đập đồ của em, sao không thấy ra ngăn lại? Bây giờ lại quay sang trách em?”
Giáo viên đập mạnh tay xuống bàn:
“Giang Vãn, chứng cứ rõ ràng, tất cả chúng tôi đều thấy em cầm thẻ của Hàn Hàn. Hàn Hàn đã rất nhân nhượng không so đo với em, chúng tôi cũng tìm cách để em chuộc lỗi, mà em còn báo cảnh sát, quay ngược cắn người! Với nhân phẩm thế này, em không xứng đáng ở lại ngôi trường này!”
Trương Hàn bước tới, vẻ mặt đầy khó xử:
“Vãn Vãn, cậu đừng ầm lên nữa không? Nếu chuyện này truy cứu tới cùng thì chẳng có lợi gì cho ai cả. Cậu cứ nộp khoản quyên góp đi, đợi vài hôm nữa thẻ của tớ mở, tớ lập tức chuyển lại cho cậu. Còn khoản tiền cậu đã tiêu, coi như tớ tặng cậu.”
Lưu Lương Huệ trừng mắt tôi, rồi kéo tay Trương Hàn:
“Hàn Hàn, cậu còn tử tế với loại người như à? Cậu tốt bụng đến mức khiến người ta phải kinh ngạc đấy!”
Thẩm Tự đẩy tôi sang một bên, bước đến trước mặt cảnh sát:
“Các cảnh sát, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, bọn cháu sẽ tự giải quyết. Mời các quay về.”
Viên cảnh sát quay sang tôi, hỏi ý kiến.
Thẩm Tự trừng mắt quát:
“Giang Vãn, em càng lúc càng quá đáng! Đừng mất thời gian của cảnh sát nữa! Hàn Hàn còn không trách em, em còn muốn thế nào nữa?!”
Tôi nhạt một tiếng.
“Các cảnh sát, tôi muốn tố cáo họ.”
“Tôi không gì sai, nên cũng không sợ bị điều tra. Mong các điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho tôi.”
Nói xong, tôi thẳng vào Trương Hàn.
“Năm trăm ngàn, đủ để lập án rồi. Còn nữa, tất cả những món đồ này đều là tôi dùng tiền của mình mua. Trương Hàn, đến nước này rồi mà vẫn còn dám cái thẻ kia là của sao?”
Ánh mắt Trương Hàn thoáng chốc trở nên bối rối.
“Chiếc thẻ đó đúng là không đứng tên tôi, là người nhà cho tôi dùng. Họ đồng ý cho tôi xài thoải mái…”
Ngay sau đó, ta ra vẻ tủi thân:
“Vãn Vãn, tớ không hiểu vì sao cậu lại hận tớ đến mức này, đến thời điểm nhạy cảm như thế mà cậu lại khóa thẻ của tớ. Tớ không trách cậu, chỉ mong cậu đừng trì hoãn chuyện quyên góp nữa. Sự chậm trễ này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của nhiều nghèo cần đến số tiền đó.”
Lưu Lương Huệ đỡ lấy Trương Hàn, bức tôi:
“Giang Vãn, cậu dám việc khóa thẻ của Hàn Hàn không liên quan gì đến cậu sao?”
Tôi nhún vai, nhạt:
“Đúng , thẻ là tôi tự khóa. Thì sao?”
Vừa dứt lời, cả đám người như bốc hỏa, mắt đỏ ngầu vì giận.
Có vài người không kiềm chế còn định lao lên đánh tôi, do cảnh sát vẫn đang đứng đó, họ đành nén lại.
“Được lắm Giang Vãn, dám thừa nhận rồi! Cảnh sát, mau bắt ta lại!”
Tôi vẫn giữ nguyên nét mặt vô tội, thản nhiên :
“Tôi khóa thẻ phụ của mình, sao lại có tội ?”
Tranh cãi mỗi lúc một căng, cuối cùng cảnh sát lên tiếng, cầu tôi, Trương Hàn, Thẩm Tự và Lưu Lương Huệ cùng đến đồn để điều tra.
Tại đồn cảnh sát, Lưu Lương Huệ lập tức cắn chặt lấy tôi, khăng khăng tôi ăn cắp.
Chương 6
Tôi lấy điện thoại ra, mở lịch sử giao dịch mua sắm của mình, sau đó bật lên một đoạn video từ camera giám sát.
Trong video, cửa tủ của tôi bị mở ra, gương mặt Trương Hàn hiện rõ trước ống kính. Cô ta nở một nụ đầy toan tính, rồi lấy một chiếc thẻ ra, lén lút đặt vào tủ của tôi.
Sắc mặt Trương Hàn lập tức trắng bệch, không ngờ tôi lại gắn camera trong tủ.
Bạn thấy sao?