Lưu Lương Huệ cũng phụ họa:
“Tớ chắc chắn đây là của Hàn Hàn, tớ từng thấy ấy dùng.”
Tôi nhẹ, khóe môi nhếch lên.
“Vậy à?”
Giây tiếp theo, tôi lấy từ túi ra một chiếc thẻ trông gần giống hệt, cũng màu đen không viền vàng.
“Cậu chắc là chiếc này đúng không? Nhưng mà… hai cái này đều là thẻ của tôi đấy.”
Chương 4
Thẩm Tự sững lại một giây, rồi lập tức giận dữ quát:
“Giang Vãn, em đang bậy gì ! Tuy không biết em kiếm đâu ra cái thẻ giả trông giống thế này, mau trả thẻ lại cho Hàn Hàn, đừng lỡ chuyện quyên góp của ấy!”
Trương Hàn sang Thẩm Tự, như tìm chỗ dựa tinh thần.
“Vãn Vãn, tớ biết cậu không thích tớ, chuyện quyên góp liên quan đến rất nhiều học nghèo trong trường. Cậu đừng tùy hứng nữa, trả thẻ cho tớ trước không?”
Chưa kịp để tôi lên tiếng, Thẩm Tự đã giật lấy thẻ trong tay tôi, nhét thẳng vào tay Trương Hàn.
Lưu Lương Huệ thẻ trong tay Trương Hàn, mắt sáng rực lên như thấy vàng:
“Hàn Hàn, cậu quẹt thẻ ngay tại chỗ đi, để Giang Vãn cho rõ, xem rốt cuộc là thẻ của ai, ai mới có thể quẹt ra tiền — một phát rõ ràng luôn!”
Đám người hóng chuyện cũng hùa theo.
Giáo viên thấy thế lập tức bảo lớp trưởng đi lấy máy quẹt thẻ ở phòng tài vụ.
Trương Hàn tôi một cái, rồi nhập mật mã, quẹt thẻ qua máy.
Một giây sau, máy phát ra tiếng báo giao dịch thất bại.
Trương Hàn nhíu mày, về phía giáo viên và các học.
“Xin lỗi, có thể thẻ bị lỗi gì đó, để em kiểm tra lại một chút.”
Vài phút sau, ta quay sang tôi, vẻ mặt đầy tủi thân.
“Vãn Vãn, cậu đã gì ? Tại sao thẻ của tớ lại bị đóng băng?”
Rồi lại tiếp: “Trước khi bị khóa, trong thẻ của tớ còn bị rút mười mấy ngàn chỉ trong một ngày.”
Lưu Lương Huệ lập tức chỉ vào đống mỹ phẩm trên bàn tôi còn chưa bóc tem, hét lên:
“Giang Vãn, tôi rồi mà, sao tự dưng lại tiêu tiền vung tay như thế! Bộ mỹ phẩm này giá bốn, năm chục ngàn, còn cái vòng ngọc kia, là biết mười mấy ngàn rồi! Cô lấy đâu ra tiền mà mua? Hám danh thì thôi đi, còn ăn cắp thẻ của Hàn Hàn nữa!”
Thẩm Tự mặt mày u ám.
“Giang Vãn, tới nước này rồi em còn không biết hối lỗi sao? Hàn Hàn vốn tốt bụng, không muốn khó em, vì em mà thẻ của ấy bị khóa, còn bị em quẹt mười mấy ngàn. Vậy em đưa số tiền quyên góp đó cho Hàn Hàn đi, coi như chuộc lỗi, bọn sẽ không truy cứu.”
Các học nghèo cũng góp lời mỉa mai:
“Chính vì nhân phẩm có vấn đề, nên mới chuyện như . Nếu không phải Hàn Hàn tốt bụng, đã vào tù từ lâu rồi!”
“Tụi tôi còn đang chờ số tiền đó để sống qua ngày, phải có trách nhiệm, mau bù tiền đi!”
Lưu Lương Huệ xông thẳng tới tủ tôi, lấy hết túi xách và trang sức trong đó ra.
“Tôi vừa tính sơ sơ, mấy cái túi và đồ trang sức của Giang Vãn chắc cũng năm, sáu trăm ngàn. Coi như lấy đống này mà trả nợ đi!”
Thấy họ ngang nhiên vào đồ đạc của tôi, tôi lạnh giọng cảnh cáo:
“Các người đang phạm pháp đấy, muốn vào tù cả lũ sao?”
Tất cả khựng lại, tay cứng đờ giữa không trung.
Lưu Lương Huệ cầm chiếc túi đập thẳng vào mặt tôi, rồi túm lấy chiếc vòng ngọc trên bàn ném mạnh xuống đất.
Chỉ nghe một tiếng “crắc”, chiếc vòng vỡ nát thành từng mảnh.
“Phạm pháp? Giang Vãn, dám báo cảnh sát à? Cô tiêu tiền trong thẻ của Hàn Hàn, mấy thứ này vốn là tiền của tụi tôi — tụi tôi chỉ lấy lại đồ của mình thôi! Cô có gan thì gọi công an đi!”
Giây tiếp theo, cửa ký túc mở ra, vài cảnh sát mặc đồng phục bước vào.
“Chúng tôi nhận tin báo, ai là người gọi cảnh sát?”
Mọi người đều quay đầu về phía Trương Hàn.
“Hàn Hàn, là cậu báo cảnh sát à?”
Dù sao Trương Hàn cũng là người bị mất thẻ, báo cảnh sát là chuyện hợp lý.
Trương Hàn lắc đầu.
“Không phải tớ.”
Tôi bước ra, đi đến trước mặt họ.
“Các cảnh sát, là tôi báo. Những người này đã tự tiện chiếm đoạt tài sản cá nhân của tôi, vu khống tôi ăn cắp, còn vỡ đồ quý của tôi.”
ĐỌC TIẾP :
Bạn thấy sao?