“Vãn Vãn, chiếc túi này của cậu quen lắm nha. Tớ biết phụ nữ ai mà chẳng có chút hư vinh, cậu đừng vì lòng hư vinh mà hủy hoại cả đời mình.”
Tôi lười đôi co với Trương Hàn, trực tiếp về phía giáo viên.
“Cô ơi, em cũng quyên 500 ngàn.”
Giáo viên liếc tôi một cái, nghi ngờ hỏi lại:
“Em chắc chứ? Nếu đã báo tên lên danh sách quyên góp mà sau đó không thực hiện , em sẽ mất hết quyền ưu tiên, xét học bổng, xét kết nạp Đảng, và cả suất học thẳng lên cao học đấy. Giang Vãn, em phải suy nghĩ kỹ, đừng hành bốc đồng.”
Chương 2
Trương Hàn kéo tay tôi lại, vẻ mặt đầy lo lắng khuyên nhủ:
“Vãn Vãn, nếu vì muốn ganh đua với tớ mà cậu định quyên góp, thì tớ sẽ không quyên nữa. Tớ không muốn vì tớ mà cậu hủy hoại tương lai của chính mình, nếu tớ sẽ ân hận cả đời.”
Mấy sinh viên nghèo trong lớp vừa nghe Trương Hàn sẽ không quyên góp thì lập tức cuống lên, giận dữ trừng mắt tôi.
“Giang Vãn, cậu thật là ích kỷ! Chỉ vì lòng hư vinh của cậu mà khiến tụi tớ mất đi cơ hội hỗ trợ à?”
“Cậu có biết tụi tớ thi đỗ đại học vất vả thế nào không? Thường ngày ăn uống kham khổ, không dám ăn thêm một cái bánh bao, mãi mới có cơ hội hỗ trợ để cuộc sống dễ thở hơn, mà chỉ vì một câu khoác của cậu, cậu định hỏng tất cả sao? Cậu thật độc ác!”
“Giang Vãn, cậu hám hư vinh thì thôi đi, sao còn kéo tụi tớ xuống theo? Loại người như cậu đúng là hỏng môi trường trong sáng của trường học, cút đi! Cậu không xứng đáng ở đây!”
Một sinh viên nóng tính không kiềm chế liền đứng bật dậy, xông đến kéo mạnh tôi ngã xuống đất.
Những người định ra tay càng lúc càng nhiều, giáo viên vội vàng bước tới ngăn lại, dùng việc đuổi học để dọa thì mới khống chế hình.
Giáo viên tôi, sắc mặt không vui:
“Giang Vãn, có lòng giúp đỡ người khác là điều tốt, phải biết lượng sức mình. Vì muốn tốt cho em, lần này em đừng tham gia quyên góp nữa.”
Tôi nhíu mày, lạnh giọng :
“Cô, không có tư cách quyết định thay em đâu ạ.”
Trương Hàn thấy liền ngay:
“Cô giáo, đừng khó Vãn Vãn nữa, em không quyên góp nữa là .”
Câu đó chẳng khác nào đang ám chỉ chính tôi là người cản ta quyên góp, tôi cạn lời đến mức muốn bật .
Những người lúc nãy vừa bị giáo viên ngăn lại lại bắt đầu nổi đóa:
“Giang Vãn, cậu có thể biến đi không? Đừng ra vẻ nữa, có tiền thì quyên đi!”
“Đúng đó đúng đó, bọn tớ không cần tiền của cậu, chẳng thèm cái thứ tiền đó đâu!”
“Phì! Mấy đồng tiền thối của cậu, cho ông đây cũng không cần. Tụi tớ tuyệt đối không dùng một xu nào của cậu đâu!”
“Cô ơi, bọn em toàn thể phản đối việc Giang Vãn quyên góp!”
Ánh mắt giáo viên lạnh lùng tôi, nghiêm khắc cảnh cáo:
“Giang Vãn, em nên tôn trọng ý kiến của tập thể, đừng ích kỷ như .”
Tôi khẽ bật , liếc một vòng đám người trước mặt:
“Được thôi, tôi không quyên nữa. Đây là do chính các người không cho tôi quyên đấy nhé.”
Mấy sinh viên nghèo lập tức quay lại Trương Hàn đầy nịnh bợ:
“Hàn Hàn, Giang Vãn đã từ bỏ việc quyên góp rồi, không ai khó cậu nữa. Vậy cậu vẫn giữ lời hứa quyên 500 ngàn chứ?”
Trương Hàn liếc tôi một cái, trong ánh mắt toàn là khiêu khích:
“Dĩ nhiên là giữ lời rồi.”
Giáo viên bước tới bên cạnh Trương Hàn, dịu dàng hỏi:
“Trương Hàn, nếu em chắc chắn sẽ quyên góp 500 ngàn, thì ký tên vào đây nhé. Trong vòng ba ngày, chuyển tiền vào tài khoản nhà trường là .”
Trương Hàn cầm lấy bút, không chút do dự ký tên mình vào tờ giấy.
Tan học, tôi mua một phần cơm mang về.
Vừa đến dưới ký túc xá, tôi đã thấy Thẩm Tự đang vén tóc cho Trương Hàn, còn hai tay nâng mặt ta lên hớn hở.
Nhìn thấy tôi, gương mặt Thẩm Tự lập tức lạnh xuống.
“Vãn Vãn, nghe hôm nay em ầm lên trong lớp, đòi quyên góp 500 ngàn để ganh đua với người khác? Sao em lại trở nên hư vinh như ?”
Thấy sắc mặt tôi trầm xuống, giọng điệu của Thẩm Tự cũng dịu lại:
“Vãn Vãn, cũng chỉ vì lo cho em thôi. Nhà tuy khá giả, 500 ngàn không phải là con số nhỏ. Đâu phải 50 ngàn. Chẳng lẽ em định vét sạch tiền tiết kiệm của ba mẹ chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh sao?
May mà lần này có Hàn Hàn ngăn em lại, nếu không em đã ra sai lầm lớn rồi.
Bạn thấy sao?