Sự thật đã chứng minh, Từ Lâm Lâm quả thực có tài, có thể là bởi vì Trần Mặc lần đầu hẹn hò, cũng có thể là bởi vì em trai tôi khá luỵ , Từ Lâm Lâm mới có thể dễ dàng quản lý nó.
Sau khi Từ Lâm Lâm bị tôi đuổi ra khỏi nhà, Trần Mặc cũng chuyển ra ngoài theo. Hai người cùng nhau một căn nhà trong cùng khu phố, không biết Từ Lâm Lâm có phải do chán ghét tôi nên cố cùng khu hay không.
Thỉnh thoảng tôi cờ gặp Từ Lâm Lâm khi đang đi thang máy.
Cô ta có vẻ rất hài lòng với thành tích lớn lao đã thành công khuyến khích em trai tôi dọn ra ngoài cùng ta nên đã mỉm với tôi:
"Trần Niệm, khi em trai của không muốn tiến về phía , cảm giác thế nào? Thà dọn ra khỏi ngôi nhà đó vì tôi còn hơn ở với . Còn ngôi nhà thì sao? Mỗi lần về nhà có cảm thấy khó chịu không? Nhân tiện, căn nhà tôi đang ở hiện tại là do một mình em trai trả tiền. Để trả tiền nhà , em trai đã bán hết những đôi giày tặng rồi, sẽ không tức giận chứ?”
Khó chịu? Vậy thì tôi cảm thấy khó chịu quá đi mất.
"Tôi cảm thấy tiếc vì đã không đuổi ra ngoài sớm hơn. Cô không thể tưởng tượng niềm vui khi sống một mình đâu."
Từ Lâm Lâm sắc mặt thay đổi:
“Cô thật không biết xấu hổ, căn nhà kia rõ ràng là ba mua cho em trai coi. Đừng với tôi, nhà không thích con trai hơn con , tôi lớn chừng này vẫn chưa thấy gia đình nào không trọng nam khinh nữ cả. Cô chỉ đang chiếm lấy vị trí của em trai thôi. Nếu không phải có sự cho phép của tôi, nghĩ rằng thực sự có thể sống yên ở đây sao?”
Tốt lắm, ta đã cho phép tôi sống ở chính căn nhà của tôi. Cô ta chu đáo quá.
Bố mẹ tôi đã phát hiện ra chuyện em trai tôi đã chuyển ra ngoài ở. Ngày hôm sau, bố tôi lái xe đến thành phố nơi tôi và em trai đang học đại học. Ông gọi điện cho Trần Mặc, bảo nó tối hôm đó sẽ đưa Từ Lâm Lâm về nhà.
Điều này khiến Từ Lâm Lâm vô cùng kiêu ngạo, như thể em trai tôi sẽ cưới ta ngay sau khi ta bước vào nhà.
Trên bàn ăn, Từ Lâm Lâm thay đổi thái độ hống hách trước mặt tôi và chỉ quan tâm đến bố mẹ tôi.
Bạn thấy sao?