Không ngờ, trong giờ học ngày hôm sau, tôi bất ngờ nhận tin nhắn từ Từ Lâm Lâm:
[Nhà người ta thì có chị tiêu tiền cho em trai, nhà này thì chị bắt em trai tiêu tiền cho mình. Sầu riêng đắt như thế, sao chị dám đòi em trai mua cho? Trần Mạch việc bán thời gian kiếm tiền không dễ dàng, nếu chị thực sự cảm thấy có lỗi với ấy, sau này đừng để ấy mua đồ cho chị nữa, cảm ơn.]
Tôi tức đến bật .
Em trai mua cho tôi một quả sầu riêng, giờ đến lượt ta, một người còn chưa giới thiệu cho gia đình chỉ tay vào mặt mắng tôi?
Nếu em trai biết tôi và Từ Lâm Lâm không ưa nhau nhau, nó bị kẹt ở giữa cũng sẽ rất khó xử.
Tôi có thể thấy rằng Trần Mặc rất thích này và gần như nghe theo toàn bộ lời ta, nên tôi đã cố gắng hết sức để chịu đựng.
Mâu thuẫn đẩy lên đỉnh điểm khi tôi đưa cùng phòng về nhà và ở đó một đêm.
Vì hôm nay là sinh nhật cùng phòng nên bốn người chúng tôi ở ký túc xá cùng nhau đi đến quán bar, khi về thì đã mười hai giờ, ký túc xá của trường cũng đã đóng cửa rồi.
Tôi đề nghị đến nhà tôi và qua đêm cùng nhau.
Bạn cùng phòng Mạnh Dao lo lắng : "Ổn sao? Bạn của em trai cậu sẽ tức giận ch-ếc mất?"
Tôi biết cùng phòng đang cho tôi, tôi vẫn cảm thấy bị phạm bởi những lời này.
Bố mẹ mua nhà cho chúng tôi mà giờ đến việc về nhà cũng phải mặt của em trai tôi sao?
Trước sự cầu mạnh mẽ của tôi, ba người cùng phòng đã theo tôi về nhà.
Mặc dù mọi người đều đã uống say, cùng phòng vẫn rất ý tứ, bọn họ biết trời đã rất khuya, Trần Mặc và Từ Lâm Lâm đều đã ngủ nên cố gắng không ra tiếng .
Mọi người đều ngủ yên suốt đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa bước ra khỏi phòng ngủ liền thấy Từ Lâm Lâm tức giận đi tới, dáng vẻ như muốn đ-á-nh tôi tới nơi.
Cô ta : "Trần Niệm, chị có bị điên không? Ngày nào chị cũng ăn chùa uống chùa ở đây, bây giờ lại dẫn bè về nghỉ qua đêm, có biết chừng mực là gì không hả?”
Rất tốt.
Bạn bè của tôi vẫn còn ở đây, và ta thì ngạo mạn ném những lời đó vào mặt tôi.
Nếu tôi vẫn có thể chịu đựng điều này, tôi sẽ đổi họ của ta!
Tôi không gì, xoay người đi vào phòng ngủ, cầm vali lên, nhanh chóng nhét quần áo của ta vào.
Sau đó tôi mở cửa ra và ném ta cùng vali ra ngoài một cách thô bạo!
Chiếc vali không buộc chặt nên quần áo của ta vương vãi khắp sàn nhà.
“Mấy ngày nay tôi cho mặt mũi nên không biết tôi là ai rồi phải không?” Tôi chỉ ra cửa, bình tĩnh : “Cút khỏi đây đi, nhà chúng tôi không chào đón nữa.”
Từ Lâm Lâm hiển nhiên không ngờ rằng tôi thật sự sẽ ra chuyện này. Cô ta sửng sốt một lát, sau đó mỉa mai :
"Cô cho rằng là ai? Tôi cho biết, Trần Niệm à, em trai của mới chính là người duy trì hương khói trong gia đình. Cái nhà này, mọi thứ trong nhà sau này đều là của em trai . Khi chúng tôi lấy nhau thì sẽ là người ngoài, dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi?”
Bạn thấy sao?