“A Minh.” Hà Vi Vi nức nở lại mở miệng, “Anh có thể đừng kiện em không, em thật sự không cố ý…”
Mã Hạo Minh nhíu mày hỏi: “Anh đâu có kiện em?”
Anh ta đương nhiên không kiện, ta luôn chìm trong nỗi đau mất chân, quên mất tài xế tai nạn là ai.
Là tôi đã kiện Hà Vi Vi.
Khi Mã Hạo Minh đưa vào bệnh viện, tôi đã báo cảnh sát và trực tiếp tìm luật sư kiện tài xế tai nạn.
Nhưng Hà Vi Vi nhận thư mời của luật sư, không thể không biết ai đã kiện ta.
Cô ta rõ ràng biết, trực tiếp đến cầu xin Mã Hạo Minh.
(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)
Người phụ nữ này luôn biết đi đường tắt.
Cô ta biết Mã Hạo Minh không quên ta, cầu xin ấy còn nhanh hơn cầu xin tôi.
Kiếp trước tài xế tai nạn này không muốn đưa tiền cũng không muốn ngồi tù, trực tiếp ôm chặt Mã Hạo Minh với sự nghiệp đang thành công vào lòng.
Kiếp này lại muốn giở trò cũ hả ?
4.
“A Minh, đừng kiện em, em đồng ý bồi thường tiền.”
Nghe tôi : “Nếu Hà tiểu thư thật sự đồng ý bồi thường tiền, thì rút đơn kiện đơn giản thôi.”
Mã Hạo Minh mặt mày rối rắm, miệng mở rồi ngậm lại, muốn đỡ cho Hà Vi Vi.
Tôi chằm chằm vào ta, khiến ta bối rối đi chỗ khác, không dám mở miệng.
Hà Vi Vi nhỏ giọng hỏi: “Cô Lưu, phải bồi thường bao nhiêu tiền?”
“Tôi không đòi nhiều đâu, Hà. Chồng tôi là dân múa chuyên nghiệp, đôi chân bị hỏng, bồi thường 180 vạn tệ không quá đáng chứ?”
“Một… một trăm tám mươi vạn!” Hà Vi Vi vừa vừa khóc: “Những năm qua tôi sống một mình ở nước ngoài, không có nhiều tiền tiết kiệm. Liệu tôi có thể trả góp không? Mỗi tháng trả 500 tệ không? Tôi còn phải chăm sóc mẹ tôi nữa…”
Nhìn bộ dạng ta rõ ràng không muốn trả tiền, tôi cũng không giận.
“Cô Hà, nếu theo như cách , sẽ phải trả tôi trong vòng ba trăm năm. Cô không với tôi đấy chứ?”
“Cô có thể trả một lần hoặc chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa.”
Hà Vi Vi tôi, ánh mắt đầy vẻ bị sỉ nhục..
Nhìn thấy tôi không nhượng bộ, cơ thể ta run lên, như sắp ngất đi.
Mã Hạo Minh ngay lập tức cảm thấy đau lòng.
Anh ta lớn tiếng quát tôi: “Lưu Nhược Ninh, sao lại độc ác như !”
“Vi Vi có hoàn cảnh gia đình khó khăn như , muốn g.i.ế.c ấy hay sao? Cô mau rút đơn kiện đi, tôi không truy cứu nữa.”
Nghe mà xem, gọi tôi thì đầy đủ tên họ, còn gọi bạch liên hoa kia thì thân mật Vi Vi.
Hà Vi Vi nghĩ rằng có thể nhờ vào sự thương của Mã Hạo Minh để trốn tránh trách nhiệm sao?
Cô ta mơ mộng hão huyền rồi!
Cha mẹ Hà Vi Vi ly hôn khi ta còn nhỏ, mẹ tàn tật nuôi ta lớn lên, sống thực sự khó khăn. Nhưng ta dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp, luôn bám vào các cậu ấm nhà giàu, không thì tại sao lại bỏ rơi Mã Hạo Minh lúc trước.
Kiếp trước, ta quyến rũ Mã Hạo Minh, sống cuộc sống giàu có của phu nhân.
Không còn phải lo lắng về cuộc sống, không phải lăn lộn với đủ loại đàn ông, sao Hà Vi Vi có thể muốn trở lại những ngày tháng khổ cực trước đây.
Cuộc sống an nhàn khiến ta lo lo mất, ta bắt đầu sợ rằng tôi sẽ tỉnh lại, giành lấy Mã Hạo Minh và công ty.
Vì , ta đã có ý định g.i.ế.t tôi.
Chính vì ta ngày đêm thổi gió bên gối nên Mã Hạo Minh mới cùng ta đến bệnh viện rút ống thở của tôi.
Kiếp này, tôi nhất định phải để Hà Vi Vi chịu quả báo.
Bạn thấy sao?