“A Ninh? Em ngây ra gì? Nhanh lên… á á á!”
Lời thúc giục khó chịu của Mã Hạo Minh chưa kịp dứt, cả người đã bị chiếc Beetle đ.â.m ngã xuống đất.
Bánh xe không thương tiếc nghiền nát đôi chân ta.
Rắc… rắc!
Đó là âm thanh của xương cốt đang bị nghiền nát, lần này người bị đ.â.m là Mã Hạo Minh, tự dưng tôi lại cảm thấy âm thanh này thật êm tai sao!
Mã Hạo Minh, kiếp trước không phải khóc lóc cảm ơn tôi vì đã để cuộc đời trở về đúng hướng, gặp người phụ nữ nhất sao?
Kiếp này tôi sẽ người tốt đến cùng, tiễn người tiễn đến Tây Thiên, để và đích thực của vỡ mọi rào cản.
Chỉ là … Mã Hạo Minh à, khi chân bị đ.â.m gãy như thế này, trở thành phế nhân, liệu đích thực của còn nổi không?
2.
Chấn thương ở chân của Mã Hạo Minh nghiêm trọng hơn tôi tưởng.
Bác sĩ cấp cứu chỉ còn cách cắt cụt chân mới có thể cứu tính mạng.
Giống như kiếp trước ta rút ống thở của tôi, lần này tôi không do dự ký vào đơn đồng ý phẫu thuật.
Ký xong, tôi còn phấn khích nắm tay bác sĩ:
“Cắt đi bác sĩ, chúng ta cắt cụt từ gốc đùi, nếu không thì cắt ngang eo, bác sĩ muốn cắt tới đâu cũng nhất định phải cứu chồng tôi.”
Mấy năm gần đây, Mã Hạo Minh cũng đã có chút tiếng tăm trong giới múa dân tộc.
Anh ta đã học múa từ bé, giành vô số giải thưởng lớn nhỏ.
Những người trong ngành đều đánh giá ta rất cao, dự đoán ta sẽ trở thành một vũ công hàng đầu trong nước.
Mã Hạo Minh cũng nghĩ .
Vì thế, ta luôn rất quan tâm đến đôi chân của mình, thậm chí còn thường lấy mặt nạ tôi mua để đắp lên chân mình.
Một ngôi sao múa tương lai bị mất đi đôi chân, từ giờ sẽ không còn cơ hội đứng trên sân khấu nữa, nghĩ thôi cũng thấy thật đau lòng.
Nghĩ đến nỗi tuyệt vọng của Mã Hạo Minh khi tỉnh lại, tôi mỉm , đây đều là do hắn nợ tôi.
Sau hai ngày hồi sức, Mã Hạo Minh tỉnh lại.
Khi hắn ta mở mắt, còn chưa nhận kịp ra mình đang ở đâu, muốn ngồi dậy lại phát hiện bản thân không thể cảm nhận đôi chân nữa.
Cho đến khi tôi kể cho hắn ta nghe về việc phải cắt cụt đôi chân mới giữ tính mạng, lúc này mắt mũi hắn mới đỏ hoe, tay run rẩy không co duỗi .
Tôi ngắm biểu cảm tuyệt vọng của ta, Mã Hạo Minh đột nhiên thốt lên:
“Sao người bị tai nạn lại là tôi?”
“Chồng à, đang gì ?”
Tôi chằm chằm Mã Hạo Minh.
Mã Hạo Minh hoảng hốt đối diện với tôi một cái, ánh mắt lảng tránh.
Nhưng rất nhanh, ta lại tôi, ánh mắt sắc bén hỏi: “Lưu Nhược Ninh, sao tự dưng em lại không đi qua ngã tư?”
“Chồng à, đều là lỗi của em, nếu lúc đó em không bị dọa sợ, nhất định em sẽ lao tới đẩy ra, như chân cũng sẽ không…”
Tôi vừa rơm rớm nước mắt vừa trả lời lạc đề lảng tránh câu hỏi của Mã Hạo Minh, kéo chủ đề quay lại đôi chân cụt của ta.
Mã Hạo Minh quả nhiên không còn tâm trí để truy hỏi tôi nữa.
Anh ta cúi đầu thân dưới trống rỗng rồi tự chìm vào sự tuyệt vọng vô tận.
Nhưng tôi tin rằng không lâu nữa, ta sẽ chấp nhận bản thân như thôi.
Thời gian sẽ bào mòn sự không cam lòng của ta, giống như tôi ở kiếp trước !
(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)
Bạn thấy sao?