Mã Hạo Minh vẫn không quan tâm đến Tiêu Dương, kiên quyết tôi. Tôi vỗ vai Tiêu Dương: “Để tôi chuyện với ta.”
“Được thôi.” Tiêu Dương nhăn mày tôi, cuối cùng vẫn nhường chỗ.
“A Ninh, biết em , em là người tốt nhất mà.” Mã Hạo Minh thấy , mắt sáng lên, vui mừng nắm tay tôi.
Tôi lạnh lùng rút tay ra. Mã Hạo Minh ngơ ngác: “A Ninh?”
“Đừng gọi tên tôi, không xứng!” Tôi lạnh lùng Mã Hạo Minh, giọng càng lúc càng lạnh.
(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)
“A Ninh, biết em hận vì đã ngoại với Hà Vi Vi, … có lý do.” Mã Hạo Minh muốn đưa tay nắm lấy tay tôi, bị ánh mắt lạnh lùng của tôi dọa sợ mà rút lại: “Bởi vì, kiếp trước em bị tai nạn và hôn mê ba năm, thời gian đó là Hà Vi Vi bên cạnh .”
“Anh thật không ngờ, người kiếp trước thương , kiếp này lại vô với như .”
“Do vẫn còn tồn tại cảm vợ chồng kiếp trước với ta, muốn bảo vệ ta, nên mới những chuyện khốn nạn với em.”
Mã Hạo Minh càng càng tức giận.
Tôi chỉ lạnh lùng ta.
“A Ninh, biết ra điều này em sẽ nghĩ dối, …”
“Tôi tin .”
“Em… em tin tái sinh?” Mã Hạo Minh kinh ngạc tôi.
“Đúng .” Tôi như không ta: “Bởi vì… tôi cũng tái sinh.”
Trong khoảnh khắc đó, đồng tử của Mã Hạo Minh chấn .
Tôi đứng dưới ánh trăng, khuôn mặt ta hoàn toàn trắng bệch.
“Mã Hạo Minh, kiếp trước người là Lưu Nhược Ninh, không phải đã bị tự tay rút ống thở sao?”
Giờ đây, tôi không cần che giấu nữa, chỉ muốn đ.â.m một nhát vào tim kẻ tồi tệ này.
“Mã Hạo Minh, thật đáng thương, hai kiếp đều chọn Hà Vi Vi, cả hai lần đều không có kết thúc tốt, ngay cả đứa con cũng không phải là của .”
“Có lẽ, đây là báo ứng của ?”
Mã Hạo Minh kinh hoàng trước lời của tôi, hoảng loạn hỏi, “Em gì, con? Con không phải của tôi?!”
“Kiếp trước dù tôi là người thực vật, mọi chuyện bên ngoài tôi đều nghe thấy, Hà Vi Vi thẳng ra rằng con không phải của , mà là của ta và trai cũ.”
“Con càng lớn càng không giống , ta sợ phát hiện, nên hợp tác với bác sĩ là trai cũ hạ thuốc , khiến c.h.ế.t đuối.”
Vừa dứt lời, Mã Hạo Minh sững sờ tại chỗ. Sự thật thật tàn nhẫn!
Tôi vừa định tiến lên một bước quan sát trạng của ta, Mã Hạo Minh đột nhiên điên dại:
“Hahaha, thảo nào hôm đó tôi chóng mặt, Hà Vi Vi, con tiện nhân, đúng là con tiện nhân!”
Ngày hôm sau.
Khi tôi tỉnh dậy từ cơn say, bên ngoài không còn bóng dáng Mã Hạo Minh.
Sau đó, tôi dồn hết tâm trí vào kiếm tiền, Tiêu Dương tỏ với tôi, tôi chỉ coi cậu ấy như em trai.
Còn Mã Hạo Minh, tôi không gặp lại nữa.
Hai tháng sau, có người phát hiện một thi th.ể nữ khi câu cá ở hồ chứa nước.
Sau khi xác nhận, đó chính là Hà Vi Vi, người đã biến mất cùng Mã Hạo Minh.
Khi phát hiện, mặt Hà Vi Vi đã trắng bệch, khuôn mặt xinh đẹp bị rạch nát, lưỡi bị cắt đứt, c.hết một cách thảm thương.
Không lâu sau, Mã Hạo Minh bị cảnh sát truy bắt.
“Cô ta đáng ch.ết, ta khiến tôi mất đi người tôi nhất, khiến tôi mất chân, khiến tôi rơi vào cảnh này, ta đáng chết, đáng chết, hahaha.”
Nhìn cảnh đó, tôi không khỏi thở dài.
Phải trải qua hai kiếp người, Mã Hạo Minh mới hiểu ai mới là người thực sự ta.
Nhưng đã quá muộn rồi, những chuyện này không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi biết tương lai của mình chắc chắn sẽ tươi sáng giống như những bông hướng dương đang nở rộ ngoài kia.
Hết.
Bạn thấy sao?