“Tình cảm giữa chúng ta là gì? Là tôi vì mà uống rượu đến xuất huyết dạ dày để kéo về hợp đồng biểu diễn cho , hay là ngoại rồi đuổi tôi ra khỏi công ty?”
Tôi đập mạnh ly rượu xuống bàn, trầm giọng : “Mã Hạo Minh, có tư cách gì mà đến cảm với tôi?”
“Được, Lưu Nhược Ninh, đừng đắc ý, cứ chờ đấy mà xem!”
Kẻ cặn bã cuối cùng cũng lộ rõ mặt thật, tôi cũng chẳng buồn nghe ta gào thét, lập tức cúp máy và chặn số ta.
12.
Vài ngày sau…
Tôi đã thương lượng một hợp đồng quảng cáo cho Tiêu Dương, hôm nay chuẩn bị đi ký kết.
Nhưng vừa đến cổng công ty đối tác, bên kia lại đột ngột thay đổi:
“Nhược Ninh, rất xin lỗi, công ty chúng tôi đã ký hợp đồng quảng cáo này với người khác rồi.”
“Ý các người là gì? Hôm qua không phải các người sẽ ký với chúng tôi sao?” Tiêu Dương có tính cách nóng nảy không vui hỏi thẳng.
Tôi vỗ nhẹ vai cậu ấy, ra hiệu cho cậu ấy bình tĩnh.
Dù thay đổi đột ngột rất đáng ghét, không thể đắc tội với tư bản.
“Chuyện này…”
Người phụ trách bên đối tác có chút khó .
“Hợp đồng của , bên chúng tôi đã ký mất rồi.”
Mã Hạo Minh Hà Vi Vi đẩy vào.
“Chậc chậc, Tiêu Dương, đây là công ty mới mà lựa chọn ư, năng lực kinh doanh thật kém, ngay cả con vịt đã chín cũng có thể bay mất.”
Hà Vi Vi tôi, trong mắt đầy vẻ chế giễu và châm biếm.
“Đồ không biết xấu hổ!” Tiêu Dương tức giận nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm .
Tôi nắm lấy cánh tay của Tiêu Dương, bảo cậu ấy đừng manh .
“Có trách thì hãy trách Lưu Nhược Ninh, ta đã khiến tôi và Vi Vi bị người ta chê bai sau lưng, chiếm hợp đồng của cũng chỉ coi như là một bài học nhỏ mà thôi.” Mã Hạo Minh tôi, nở nụ đầy thách thức.
Biết Mã Hạo Minh không biết xấu hổ, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người mặt dày đến .
Tôi thật sự muốn xông lên tát ta một cái.
Nhưng tôi vẫn nhịn, dù sao đánh người cũng phạm pháp, và loại người này cũng không đáng.
Chỉ là một hợp đồng nhỏ, đưa cho ta cũng chưa chắc ta đã giữ nổi.
Nhưng Mã Hạo Minh giống như một con ch.ó điên, các hợp đồng sau đó tôi đàm phán cho Tiêu Dương đều bị ta cướp trắng.
Không phải do ta có nguồn tài nguyên tốt, mà là ta chấp nhận giá rẻ, đây là cạnh tranh không lành mạnh.
Sau khi Mã Hạo Minh cướp ba hợp đồng của tôi, Tiêu Dương tức đến mức muốn lấy d.a.o c.h.é.m ta ngay lập tức .
Tôi trấn an cậu ấy, nếu ai đó cố ý khó dễ cho tôi thì chúng ta sẽ cùng tính sổ cả nợ cũ lẫn nợ mới với họ.
Dù sao thì trời cũng lạnh rồi.
Gã đàn ông cặn bã và người phụ nữ hèn hạ kia cũng sắp sản thôi!
“Chị, chị thực sự muốn em nhận kịch bản này sao?”
Hôm đó, tôi dẫn Tiêu Dương đi gặp đạo diễn phim truyền hình.
Khi đến nơi, trên xe chỉ còn tôi và Tiêu Dương, cậu ấy không nhịn mà thắc mắc với tôi: “Nhưng… , em nghe kịch bản này hình như chưa phê duyệt bên Cục Điện ảnh và Truyền hình, nhà đầu tư cũng chưa có, hơn nữa, vai diễn này qua cũng không ổn lắm.”
Tiêu Dương đã có nhiều năm trong nghề nên cũng có mạng lưới quan hệ và nguồn tin của riêng mình.
Theo cậu ấy, kịch bản này rất tệ, không đáng để nhận.
Đúng là rất tệ, người khác không biết.
“Tôi biết.” Tôi mỉm nhạt.
Tiêu Dương ngẩn người: “Vậy tại sao chị Ninh vẫn để em nhận?”
“Tôi đưa cậu đến chỉ để diễn thôi.”
“Diễn?”
“Đúng.” Tôi tắt điện thoại, kiên nhẫn giải thích với Tiêu Dương: “Tôi nghĩ trong công ty chúng ta có nội gián, nếu không thì sao mỗi lần tôi đàm phán hợp đồng cho cậu xong, Mã Hạo Minh đều biết chính xác là công ty nào mà cướp.
Bạn thấy sao?