1.
Kiếp trước, sau khi tôi chết, Mã Hạo Minh đã quỳ trước mộ tôi mà gào khóc.
Tôi còn ngây thơ nghĩ rằng ta có chút áy náy với tôi.
Nhưng ai ngờ ta lại :
“Cảm ơn em đã bị tai nạn thay tôi, để cuộc đời tôi quay trở lại đúng quỹ đạo và trở về với đích thực của đời mình.”
Linh hồn tôi bay lơ lửng trên không, căm hận tới mức tiếc rằng không thể lao tới mà bóp c.h.ế.t thằng ch.ó má này.
Thật không ngờ khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở về đúng ngày xảy ra tai nạn hôm đó.
‘A Ninh, nhanh lên, phim sắp chiếu rồi.’
Đầu óc tôi trống rỗng trong vài giây ngắn ngủi, tôi rất nhanh đã nhận ra — tôi đã tái sinh.
Tái sinh vào ngày bị đ.â.m xe để rồi phải trở thành người thực vật!
Nhưng lần này, tôi sẽ không đẩy Mã Hạo Minh ra như kiếp trước nữa.
Tôi muốn tận mắt thấy người chồng là biên đạo múa, bị ‘bạch nguyệt quang’ của ta đ.â.m gãy chân, phải nằm liệt giường và sống không bằng c.h.ế.t.
Lúc này, Mã Hạo Minh đứng ngược sáng, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ đang tôi, khóe miệng còn nở nụ .
Nhìn đi, đôi mắt đa này ngày ngày lời thương, tôi thực sự đã nghĩ rằng của ta đối với tôi là thật lòng thật dạ đấy.
Phải cho đến khi gặp chuyện ở kiếp trước, tôi mới phát hiện ra ta m.á.u lạnh đến nhường nào!
Sau âm mưu hãm tôi, ta không chỉ ra tòa chứng rằng tôi đã vi phạm an toàn giao thông khi qua đường, còn lấy thân phận người nhà nạn nhân đọc thư xin ân xá cho kẻ phạm tội ngay tại tòa.
Đáng hận hơn, ta lại cùng với kẻ tai nạn đến bệnh viện để rút ống thở của tôi!
Chỉ vì kẻ tai nạn chính là ‘bạch nguyệt quang’ — cũ mà ta không thể buông bỏ!
‘Bạch nguyệt quang’ trước mặt ta tỏ ra rất hối lỗi, ngày ngày khóc lóc đến gầy rạc người đi, khiến Mã Hạo Minh mềm lòng, kết hôn với ta và dùng tiền của tôi để mua nhà cho ả.
(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)
Nhìn lại bản thân, tôi thấy thật nực .
Kiếp trước, khi sự nghiệp của Mã Hạo Minh lao dốc không phanh, chính ả ‘bạch nguyệt quang’ này đã bỏ rơi ta để ra nước ngoài cặp với đại gia, còn tôi thì cùng ta chịu đói chịu khổ, cuối cùng ta mới có thể trở thành một giáo viên dạy múa có chút danh tiếng như hiện tại.
Tôi mua một thỏi son hiệu đắt tiền tự tặng cho bản thân nhân dịp sinh nhật, ta còn chê đắt, bây giờ nghĩ lại không phải vì son đắt, mà là ta thấy tôi không xứng.
Tôi nhớ mãi ngày hôm đó, khi ta nghe giá của thỏi son liền tối sầm mặt mày ngay trước mặt nhân viên bán hàng, nghiến răng nghiến lợi mà lẩm bẩm:
“Phung phí như , sống thế quái nào !”
Moá nó. Người đời có câu: không có so sánh thì không có đau thương!
Và hay không thật sự rất rõ ràng.
Đàn ông không muốn tiêu tiền cho , dù có nhiều lý do đến đâu cũng không thể che giấu bản chất là ta không !
“A Ninh…” thấy tôi đứng ngây ra không phản ứng, Mã Hạo Minh khó chịu gọi tôi một lần nữa.
Tôi không muốn để ý đến ta, mà quay đầu xung quanh.
Khi thấy một chiếc xe Beetle trắng lao tới với tốc độ rất nhanh, tôi không nhịn mà khẩy.
Kẻ đã khiến tôi trở thành người thực vật rồi c.h.ế.t trong oán hận kia rồi! Cuối cùng thì con ả cũng xuất hiện!!
Chỉ có điều lần này, tôi không lựa chọn chạy lên phía trước đẩy Mã Hạo Minh ra.
Bạn thấy sao?