Vả Mặt Bảo Mẫu [...] – Chương 10

Chương 10+11

10.

Hàn Bân và Lâm Mộc không chuyện với nhau nhiều ngày, cuối cùng vẫn là Lâm Mộc nhượng bộ trước, mất mấy đêm mới có thể nguôi ngoai cái tính nóng nảy như thú dữ của Hàn Bân.

ta vẫn chưa phải là chủ căn nhà này lại hay mạnh miệng ra lệnh cho tôi.

Buổi tối, tôi và ta ngồi vào bàn ăn .

Nhân lúc Hàn Bân ra ngoài nghe điện thoại, ta mỉa móc tôi: ” Cô hằng ngày đều ở đi ra bên ngoài xem chừngcòn bận hơn Hàn Bân của tôi nữa. Cô rốt cuộc là cái gì ?”

Tôi không để ý đến ta, chỉ ý ăn đồ ăn mà tôi thích .

Lâm Mộc thấy đĩa cá sốt chua ngọt bị tôi ăn gần hết một nửa liền tức giận giật lấy đôi đũa trong tay tôi.

Tôi đẩy ta trở lại chỗ ngồi và tát ta một cái .

Tay tôi không dùng lực vì tôi không muốn để lại dấu tay trên mặt ta.

Nhưng Lâm Mộc dường như bị cái tát này cho ngốc luôn rồi, ta trợn tròn mắt tôi: ” Cô… dám đánh tôi?”

Tôi : ” Sao không dám ? Dù sao thì camera trong nhà đều bị hỏng rồi .”

” Cô có tin tôi sẽ cho Hàn Bân biết không hả !” Cô ta tức giận run người, muốn đánh trả tôi lại bị nắm chặt hai tay đè xuống ghế ngồi.

Tôi đe dọa ta: ” Cẩn thận một chút, bây giờ là người đang mang thai. Tức giận sẽ không tốt cho đứa bé.”

Lâm Mộc vùng vẫy một hồi lại bắt đầu lớn tiếng gọi Hàn Bân.

Tôi không do dự quay trở lại chỗ ngồi và hất hết bát đĩa trên bàn xuống sàn .

Hàn Bân vội vàng quay vào, thấy tôi đang nằm trên mặt đất, lòng bàn tay bị mảnh vỡ của bát cứa chảy rất nhiều m.á.u

” Ăn cơm cũng không yên.” Hàn Bân vừa rồi nghe điện thoại tâm trạng đã không tốt, thấy cảnh tượng ở phòng ăn thì gân xanh nổi đầy trên trán ta.

Lâm Mộc muốn gì đó thì bi tôi cướp lời ” Không sao đâu Hàn Bân, đừng trách Lâm Mộc. Cô ấy đang mang thai nên tính khí thất thường nên có chút mất kiểm soát. May là em có để lại phần cơm cho , em sẽ đi lấy giúp .”

Hàn Bân xoa xoa trán, khi buông tay tôi thì ta hét lên với Lâm Mộc: ” Mang thai ảnh hưởng đến tính ? Sao lúc Tô Vận mang thai không như mà chỉ có bị , lúc thì chỗ này khó chịu lúc thì chỗ kia không thoải mái, con người quái đản như sao ?”

Lâm Mộc bị ta mắng đến nỗi khóc lóc nức nở: ” Hàn Bân, sao có thể những lời vô tâm như thế với em? Đồ ăn trên bàn rõ ràng là do Tô Vận hất đổ…”

Hàn Bân bật : ” Tô Vận hất đổ ? Cô ấy vất vả đồ ăn cho mất 2 tiếng đồng hồ rồi tự mình hất đổ, ấy đâu có bị điên ?”

Lâm Mộc còn muốn gì đó thì Hàn Bân đi đến bên cạnh tôi và kéo lấy tay tôi đi: “Anh giúp em băng bó.”

Nhìn thấy bức ảnh của con dưới gối tôi , ta đột nhiên ngừng băng bó và khóc nức nở trên đùi tôi .

” Bé con trên trời chắc chắn rất hận người bố như cho nên nó mới đang trừng ..”

Mặt tôi không có biểu cảm gì khi thấy cả người ta run rẩy , chỉ lạnh lùng ta chằm chằm.

Tôi vỗ vỗ nhẹ lên lưng ta: ” Anh sao ? Là do cuộc gọi điện thoại lúc nãy à?”

Hàn Bân : ” Anh đã hỏng một hạng mục mới của công ty, có thể là phải bồi thường rất nhiều tiền.”

Tôi dịu dàng an ủi ta: ” Anh đừng lo, dù là bao nhiêu tiền thì em cũng sẽ giúp nghĩ cách.”

Hàn Bân ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngũ quan tuấn tú kia vì khóc mà đỏ ửng lên , phần đầu mũi còn dính chút nước mũi, tôi thôi là đã thấy chán ghét.

Nhưng trong mắt ta, tôi đẹp hơn trước rất nhiều. Dịu dàng , biết quan tâm hơn và là người phụ nữ hoàn hảo si của riêng mình ta.

Anh ta tôi và đột nhiên thề độc: ” Tô Vận, thề từ nay sẽ chỉ đối tốt với một mình em.”

11.

Sau buổi tối hôm đó, mối quan hệ giữa Hàn Bân và Lâm Mộc ngày càng xa cách.

Anh ta thậm chí còn ngủ trên sofa, vì tay của tôi bị thương nên Hàn Bân không cho tôi đụng vào nước.

Việc nấu cơm nấu nước lại là công việc của Lâm Mộc, hôm nay tôi về đến nhà thì thấy ta cho Hàn Bân cả một bàn thức ăn .

Nhưng bị ta đổ hết đi rồi mắng cho một trận

” Tôi sắp thất nghiệp rồi còn nhiều đồ ăn đến thế, đồ ăn không phải là tiền à?”

Tôi nhanh chóng đi lại và ngăn cản Hàn Bân: ” Anh hiểu lầm Lâm Mộc rồi, tiền đồ ăn hôm nay là em đưa cho ấy.”

Hàn Bân lại nhẹ giọng hỏi tôi: ” Em lấy tiền ở đâu ra ?”

” Lúc trước em ra ngoài kiêm việc .” Tôi rồi ôm một bó hoa hồng vào trong phòng bếp và cắm từng bông vào trong bình, Hàn Bân cũng đi theo tôi.

Anh ta bình hoa dường như nghĩ điều gì đó: ” Em không thích hoa hồng mà?”

” Con ai mà chẳng thích hoa chứ ? Lúc trước là do em sợ lãng phí tiền của thôi.” Tôi cúi người ngửi mùi hương của hoa, ngày càng càng nhiều hơn .

Hàn Bân nắm lấy cổ tay tôi: ” Nhẫn cưới của chúng ta đâu ? Em tháo nó ra bao giờ ?”

Tôi thở dài : ” Hàn Bân, tháng 4 chúng ra sẽ ly hôn. Anh cũng đã có người mới, em cũng phải bước ra khỏi quá khứ thôi. Chẳng lẽ ngày nào cũng bắt em lấy nước mắt rửa mặt mới hài lòng sao ?”

” Không, không phải.” Hàn Bân buông tay chán nản ” Anh hi vọng em mỗi ngày đều vui vẻ, Tô Vận, dáng vẻ em tự do tự tại … rất đẹp .”

Tôi , người đàn ổng trước này như đang gặp phải một nỗi sợ .

Mà Hàn Bân đối với tôi trước đây chưa bao giờ là thứ cảm này.

Đúng là đàn ông đều giống nhau .

Có rồi không biết trân trọng, khi mất đi mới ích kỉ muốn lại từ đầu.

Hai ngày cuối tuần , tôi không về nhà đúng giờ

Hôm thì 9 giờ tối hôm thì nừa đêm mới về.

Hôm nay tôi ngân nga bài hát đi về nhà.

Lâm Mộc đang lau bàn thì nhận ra hôm nay tôi có gì đó bất thường.

Tôi lại cầm theo một chiếc túi mới về nhà, ngón áp út còn đeo một chiếc nhẫn kim cương. Kiem

Ánh sáng của chiếc nhẫn thu hút ánh của ta, ta bất ngờ châm chọc tôi: ” Thảo nào mỗi ngày là quần áo mới, mỗi tuần để có món quà mới. Tôi nghĩ không phải ra ngoài đi mà có đàn ông bên ngoài thì có.”

Hàn Bân ý đến chiếc nhẫn ở ngón áp út của tôi, sắc mặt trở nên khó coi: ” Tô Vận , ai tặng em chiếc nhẫn này ?”

Tôi giơ chiếc nhẫn ra về phía bọn họ và chúc mừng bọn họ: ” Đứa trẻ của Lâm Mộc mấy tháng nữa là chào đời, tôi sẽ chuyển ra ngoài .”

Hàn Bân lập tức không đồng ý: ” Em chuyển đi đâu ? Đây là nhà của em…”

Tôi và ngắt lời ta: ” Hàn Bân, có chuyện này tôi muốn với , ở chỗ việc có người theo đuổi tôi, hôm nay ấy cầu hôn tôi rồi. Tôi muốn cân chắc một chút rồi sẽ trả lời ấy.”

Hàn Bân đang cầm muôi lấy cơm xới cơm cho tôi nghe thế thì đánh rơi cái muôi xuống đất, mắt ta đỏ ngầu : ” Tô Vận , chúng ta chưa ly hôn mà em đã kết hôn với người khác, như thế là vi phạm luật hôn nhân!”

Lâm Mộc bị lời của ta cho tức giận run rẩy, giọng như sắp khóc: ” Hàn Bân, nổi điên như thế gì ?”

Ở giây phút này thì Hàn Bân thực sự điên rồi.

Anh ta đi đến trước mặt tôi và điên cuồng tự tát vào mặt mình, ta cầu xin tôi đừng rời đi, đừng rời khỏi ngôi nhà này.

Lâm Mộc không thể dáng vẻ của Hàn Bân nên đi qua kéo ta lại bị ta đẩy ngã xuống nền nhà.

Anh ta sống c.h.ế.t nắm chặt lấy tay của tôi không buông: ” Tô Vận , lúc trước em cả đời này sẽ chỉ mình thôi mà. Bây giò em muốn rời xa ư ?”

Tôi lạnh lùng khuôn mặt ta, từ tốn : ” Thế nên em mới là em muốn cân nhắc một chút. Anh hiểu mà ?”

Hàn Bân ngơ ngác, ta quay người chiếc bụng to của Lâm Mộc lại quay qua đần độn tôi.

Anh ta : ” Anh hiểu rồi. Xin em hãy cho một cơ hội .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...