Chương 8:
Lâm Khải liếc mắt tôi đầy oán hặn lớn tiếng với Đàm tổng: "Đàm tổng ông đừng tin lời bọn họ, người phụ nữ này lòng dạ hẹp hòi, lúc trước tôi và ta có chút xung đột nhỏ không biết ta đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Trầm thị dừng hợp tác với công ty của nhà tôi."
Đàm tổng nghe đến đó sắc mặt cũng thay đổi.
Lâm Khải nghĩ rằng Đàm tổng tin lời hắn nên có chút đắc ý: "Bọn họ tìm đến ngài chắc là muốn hợp tác cùng ngài đúng không? Ngài đừng để bọn họ lừa."
Tôi và trai chỉ đứng một bên mỉm vở hài kịch mà hắn dựng ra.
Đàm tổng nghe xong thì thản nhiên : "Cậu đã từng gặp tổng giám đốc của Trầm thị chưa?"
Lâm Khải sửng sốt : "Người việc với nhà chúng tôi chỉ là một quản lý của Trầm thị, ba mẹ tôi cũng chưa có dịp thấy những người thuộc tầng cao của Trầm thị."
Đàm tổng lạnh một tiếng : "Tôi cũng đoán là như nếu không thì cậu cũng không thể đứng trước mặt cậu ấy mà không nhận ra ."
Ba người kia nghe xong đều rất kinh ngạc.
Vẻ mặt Lâm Khải hiện rõ vẻ khó tin mà trai tôi : "Anh là tổng giám đốc của Trầm thị... Trầm Tuyền là đại tiểu thư của nhà họ Trầm? Cô ta là người của Trầm thị... Không thể nào, thật sự quá hoang đường."
Nhìn phản ứng của hắn chắc là đang suy nghĩ về mối quan hệ của tôi với Trầm thị mà có thể là do tôi ăn mặc với chi tiêu tốt hơn hắn một chút nên bình thường thái độ của hắn đối với tôi mới tồi tệ như thế, tôi cũng không khoe khoang trước mặt hắn lúc gia đình nhà hắn chuyển biến tốt hơn nên hắn cho rằng chắc tôi cũng chỉ trùng hợp mang họ "Trầm" thôi.
Trong mắt Giang Trác tràn đầy ngạc nhiên trong đó còn mang theo chút đáng thương, ta trầm giọng : "Hóa ra em vẫn luôn giấu ."
Tôi mỉm : "Lúc trước là tôi suy nghĩ đến lòng tự trọng của , ngày đó tôi cho xem ảnh gia đình tôi là muốn thật với mà..."
Mặt Giang Khải và Lâm Khải đều xám như tro.
Hàn Thiều Âm còn muốn gì đó để xoay chuyển cụ diện Đàm tổng đã không nhịn mà gọi nhân viên công tác tống cổ ba người kia ra ngoài.
Giang Trác tôi một lúc lâu sau đó rời đi như người mất hồn.
Nhưng trong mắt Lâm Khải và Hàn Thiều Âm không hẹn mà cùng hiện lên ánh thù hận rõ ràng cảm giác như không muốn để yên cho tôi.
Bạn thấy sao?