Chương 5:
Đúng hạn hai ngày sau tôi dẫn người tiến vào phòng thí nghiệm của Giang Trác, hiện tại đã không giống lúc đến lấy lại nhà nữa.
Anh tôi bởi vì phải giải quyết chuyện ở công ty nên không cùng tôi tới đây.
Tôi nghĩ rằng sau khi trải qua chuyện dọn nhà của ba mẹ Giang thì Giang Trác sẽ biết lần này tôi thực sự đã quyết tâm sau đí thành thật mà dọn đồ trong phòng thí nghiệm đi.
Kết quả khi tôi vào phòng thí nghiệm thấy một đống người vẫn việc như thường.
Có người ý tới tôi, xấu hổ mà lên tiếng bắt chuyện với tôi: "Chị dâu tới đây đi, để tôi đi gọi lão đại."
"Tôi đã rồi, tôi không phải là chị dâu của mấy người." Tôi lướt qua thấy Hàn Thiều Âm không ở đây có lẽ là ở cùng một chỗ với Giang Trác trong một căn phòng nào đó để "Nghiên cứu công việc."
Trước đây tôi vì chuyện này không biết đã buồn bực bao nhiêu lần, ám chỉ hay rõ, tỏ ra yếu đuối hay cương quyết, tất cả đều đã dùng đổi lại chỉ là một trận cãi vã rất lớn với Giang Trác.
Giang Trác chỉ lạnh lùng tôi : "Anh Thiều Âm lớn lên, em ấy thông minh tốt bụng, chăm học, tiến bộ không giống như em nông cạn, độc ác luôn tìm mọi cách để suy diễn cho em ấy."
Lần đó tôi đã đau lòng rất lâu cũng thề tuyệt đối sẽ không cúi đầu khuất phục. Nhưng chỉ chiến tranh lạnh ba ngày tôi liền nhớ Giang Trác nên mua cho phòng thí nghiệm một đống dụng cụ thử thuốc mới để đổi lại một chữ "Ừ" lạnh lùng xem như là hòa giải của Giang Trác.
Hiện tại nghĩ tới, tôi lại thấy não mình lúc ấy chắc bị hòa tan mất rồi.
Đã sớm có người đi thông báo cho Giang Trác, kết quả người đi ra đây đầu tiên lại là Lâm Khải.
Lâm Khải vừa thấy tôi thì khuôn mặt đeo kính của hắn lộ rõ vẻ khinh thường: "Tôi còn tưởng có thể kiên trì mấy ngày nữa chứ, không ngờ vẫn chịu thua tới tìm A Trác rồi."
Tôi liếc mắt hắn không gì.
Nhưng hắn lại càng càng hăng: "Cô cũng đừng quá, xin lỗi cậu ấy cho tốt đi. Hai ngày trước còn đuổi bác trai bác ra ngoài à? Vậy cũng quá đáng quá đi, nếu không phải tôi giúp đỡ bọn họ, thì nghĩ bọn họ sẽ tìm chỗ nào để ở đây?"
Tôi đã hiểu, chắc chắn là ba mẹ Giang không coi mình là người ngoài nên khiến cho Lâm Khải không chịu cho nên muốn tìm một lý do để tôi nhanh đến đón họ đi.
"Muốn tôi , đố kị với Tiểu Âm, bản thân không tốt bằng người ta. Cô một đứa con của một nhà giàu mới nổi như thật ra không xứng với A Trác, A Trác trúng đó là phúc của thế mà còn không biết quý trọng."
Tôi hắn phì : "Hình như tôi quên mất chuyện của ."
Hắn sửng sốt: "Chuyện gì của tôi cơ?"
Tất nhiên là với trai tôi rằng không cần chiếu cố việc ăn của nhà hắn nữa.
Lúc trước công việc ăn nhà họ Lâm bị thua lỗ gần như là sản, Lâm Khải là thành viên trong đoàn đội của Giang Khải, trạng của hắn không tốt sẽ ảnh hưởng tới tiến độ của hạng mục. Tôi nhờ trai chiếu cố một chút tới công ty nhà họ Lâm và tôi bảo với Giang Trác là tôi có một người sếp lớn ở Trầm thị.
Tôi đột nhiễn nghĩ tới, nếu lúc đó tôi trực tiếp ra thân phận của mình thì chắc ngoài mặt Lâm Khải cũng không xấc xược với tôi thế này vì vấn đề riêng tư nên sau đó hắn không gặp tôi.
Người tự cho mình là đúng như này sẽ không bao giờ biết ơn.
"Được rồi, đem số tiền ngày đó chuyển lại cho tôi tôi sẽ giúp vài lời hay với A Trác, cũng cúi đầu nhận lỗi với cậu ấy thì chuyện này cũng sẽ qua thôi." Lâm Khải thấy tôi không tiếp lời hắn cũng không để ý ngược lại lấy điện thoại ra muốn tôi "Chuyển tiền."
"Tiền gì?"
"Tiền hôm đó ăn cơm A Trác sẽ trả lại cho tôi."
Tôi nhạo: "Tôi đã chia tay Giang Trác rồi, sao tôi phải trả tiền cho mấy người?"
Tôi nhớ rõ hôm đó bọn họ gọi cái gì mà Cá Đỏ dạ, tôm hùm Úc còn có rượu vang có năm, bữa tiệc này tôi nghĩ có lẽ phải đến mười vạn.
Mặc dù trong nhà Lâm Khải có tiền không chịu chi bữa tiệc lớn như , tôi đoán nếu hắn không lấy tiền từ tôi thì ở nhà có lẽ phải ăn thịt lợn quay với măng.
Bạn thấy sao?