Chương 4:
Ba mẹ Giang ngơ ngơ ngác ngác mãi đến khi tôi với nhóm người rằng "Giúp bọn họ dọn đồ đi." thì bọn họ nóng nảy : "Dù sao thì cũng nên cho chúng tôi một hai ngày tìm phòng và dọn đồ chứ! Cho dù là phòng thì chủ nhà cũng không đuổi người đi ngay như thế này đâu!"
Tôi không vẫn như cũ không thay đổi : "Tôi đã cho các người một tuần rồi, còn nữa lúc trước các người ở đây không trả tiền nên không tính là phòng cho ."
Giang Trác nghiến răng : "Trầm Tuyền, em có cần thiết phải đoạn tuyệt như này không?"
Tôi chân thành mà nhắc nhở ta: "Thực ra thì hôm nay nhóm người ở phòng thí nghiệm kia cũng phải dọn ra ngoài có điều tôi không nghĩ một ngày tôi có thể chạy đi chạy lại hai lần nên hai ngày này các người nhớ dọn đi đấy nhé!"
Giang Trác rốt cục cũng tức giận: "Phòng thí nghiệm nhiều đồ đạc như hai ngày sao mà dọn hết ?"
Tôi không quan tâm : "Ngoại trừ số liệu ra thì đồ đạc trong phòng thí nghiệm không thuộc sở hữu của các người, đó đều là tiền nhà chúng tôi bỏ ra mua không phải quên rồi đấy chứ? Theo lý mà thì số liệu cũng phải thuộc về công ty nhà tôi có điều nhà tôi cũng không có hứng thú với cái đó nên các người cũng nên tự mình nghĩ biện pháp mà giải quyết đi chứ nhỉ!"
Cuối cùng ba người nhà họ Giang đành phải xấu hổ mà lăn đi với đống hành lý xếp vội vàng.
Trước khi đi Giang Trác còn cố lườm tôi: "Trầm Tuyền, đừng có mà hối hận."
Tôi trả lời ta: "Mau cút đi chứ đừng có ô uế nơi này của tôi."
Bọn họ đi rồi trai thấy kỳ lạ cứ ríu rít : "Này sao hai ông bà già kia xem thường em thế? Em không biết gia cảnh của nhà bọn họ à, bọn họ nghề gì?"
"Thầy giáo dạy ở trường trung học, dạy ra một đứa con trai tiến sĩ nên có cảm giác ưu việt đấy mà, đại khái là xem em giống như con của một gia đình giàu có mới nổi."
Tôi nhún vai, dù sao thì tôi cũng gia đình bảo vệ rất tốt với cả họ "Trầm" cũng không phải là họ hiếm.
Bạn thấy sao?