Chương 3:
Một tuần sau, tôi và trai mang theo một nhóm người tới ngôi nhà ở Hoành Đỉnh Thiên.
Ba Giang mẹ Giang vẫn sống ở trong đó và không có ý định chuyển ra ngoài. Chuyện này cũng hơi bất ngờ vẫn nằm trong dự liệu của tôi.
Nhưng điều tôi giật mình chính là Giang Trác thế mà lại ở đây.
Bình thường ta luôn tỏ ra bận rộn và hận không thể ở phòng thí nghiệm hai mươi bốn giờ một ngày cùng Hàn Thiều Âm để "Cùng nhau nghiên cứu."
Trong khoảng thời gian đó câu ta với tôi nhiều nhất chính là: "Em không có việc gì để à?"
Hắc, không nghĩ tới tiến sĩ Giang mà cũng có lúc rảnh rỗi như này.
Ba Giang thấy tôi mang theo một đám người tiến vào thì nhíu mày: "Tiểu Trầm, không phải bác chứ, tuy rằng nhà này là cháu cho chúng ta mượn cháu cũng không thể tới đây mà không chào hỏi như chứ, cháu còn mang theo nhiều người tới đây gì chứ?"
Mẹ Giang âm dương quái khí : "Tôi đã bảo từ trước là nên thay một cái khóa mới tốt hơn rồi mà."
Nhà này mặc dù là của tôi lúc trước tôi tôn trọng không gian riêng tư của ba Giang mẹ Giang nên vẫn chưa từng đến đây phiền.
Đương nhiên, bọn họ cũng chưa từng mời tôi qua chơi.
Tôi liếc tôi một chút, ấy sắp bị bộ dạng của bọn họ cho tức . Tôi cũng cảm thấy lúc mình đương bị mất não thật mất mặt.
"Một tuần trước tôi đã bảo Giang Trác thông báo cho các người dọn nhà đi rồi." Tôi bình tĩnh tiếp: "Hôm nay tôi chỉ đến lấy lại căn nhà thuộc về mình thôi."
Giang Trác vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng, giọng điệu ta lạnh nhạt: "Trầm Tuyến, loạn như thế là đủ rồi."
Tôi ta phì : "Giang Trác, nghĩ là tôi đang à? Vậy nên hôm nay đặc biệt ở đây chờ tôi? Để tôi cho biết nhé, chúng ta thật sự đã chia tay rồi, hiện tại cả nhà các người cút khỏi đây cho tôi."
Ba mẹ Giang nghe thì không còn khác khí nữa, sắc mặt ai cũng rất khó coi.
Ba Giang chỉ trích tôi : "Chuyện của với A Trác bình thường chúng tôi không nhúng tay vào mà bây giờ trở mặt như có phải không đến cảm nữa không?"
Mẹ Giang cũng : "Đúng , ngày đó bỏ đi trước để A Trác ở lại một mình chịu bao nhiêu xấu hổ, may mà có em của A Trác trả tiền thay nó, chừng nào thì đem tiền trả cho người ta."
Tôi một tiếng: "Thì liên quan gì tới tôi?"
Sắc mặt Giang Trác trầm xuống: "Trầm Tuyền, em lại..."
Tôi cắt ngang lời ta: "Khách sạn là do chọn, lúc đặt chỗ cũng lấy tên , việc chọn rượu và đồ ăn đắt tiền là do và mấy người ở phòng thí nghiệm kia chọn, tôi chả liên quan gì cả."
Anh trai tôi cũng không kiên nhẫn nữa mà : "Nói nhiều thế cái gì, để bọn họ nhanh cút khỏi đây đi."
Giang Trác lúc này mới ý tới tôi, trong mắt ta hiện lên vẻ trào phúng : "Em tìm nhà cho người mới này à?"
Mẹ Giang như là bắt nhược điểm hét lớn: "Tiểu Trầm, sao có thể không nể nghĩa như thế chứ? A Trác nhà chúng tôi bình thường đúng là rất bận rộn vẫn rất quan tâm đến , sao có thể..."
Tôi nhếch khóe miệng:" Ừ, quan tâm thế nào mà ngay cả trai tôi cũng không nhận ra thế? Tôi nhớ là đã cho Giang Trác xem qua ảnh gia đình tôi rồi mà nhỉ."
Giang Trác nghẹn họng : "Có lẽ lúc đó bận quá nên không để ý, xin lỗi."
Tôi như không : "Ừ, vội nhắn tin với thanh mai trúc mã nhỏ của ."
Ngày đó tôi cố gắng muốn lấy lòng ta hỏi ta vội vàng cái gì ta chỉ trả lời một câu "Nói em cũng không hiểu."
Bạn thấy sao?