Chương 13:
Nhưng sau khi nghĩ lại tôi nghĩ không chừng thực sự có Bá Lạc người.
Tôi thẳng thắn với ta: "Ba mẹ ở nhà Hoành Đỉnh Thiên có view ra biển, mỗi tháng cho hai vạn năm. Ba mẹ ở ba năm, phải trả cho tôi chín mươi vạn. Phòng thí dùng để nghiên cứu có thể lấy kết quả đổi cũng , dĩ nhiên nếu có thể trả tiền tôi cũng thay mặt Trầm thị không lấy cái kết quả kia.
Mấy thứ đồ tôi mua cho sẽ không tính, tính cũng mà thôi."
Giang Trác nghẹn họng oán hận : "Lúc trước theo đuổi tôi chỉ vì muốn chơi thôi đúng không?"
Anh ta xong tự mình cũng cảm thấy buồn , lớn tiếng : "Rốt cuộc có từng tôi không?"
Tôi bình tĩnh ta: "Điểm ấy chính phải biết rõ, tôi nghĩ nên để tay lên ngực tự hỏi mình rằng có từng tôi hay không mới đúng."
"Cô có thể không tin tôi và Hàn Thiều Âm trong sạch tôi có thể thề với trời tôi và Hàn Thiều Âm tuyệt đối chưa từng gì quá phận."
"Những việc đó cũng không quan trọng nữa."
Anh ta kích : "Bây giờ không quan trọng, thế lúc trước là ai sẽ mãi mãi tôi. Lừa đảo, chính là kẻ lừa đảo."
Người đi đường xung quang đều dừng lại chỉ trỏ ồn ào. Tôi không muốn bị vây quanh nên phải đi tới bãi đỗ xe lấy xe.
Kết quả Giang Trác vẫn đi theo tôi vào tận đó.
Tôi mất kiên nhẫn : "Tóm lại muốn thế nào?"
Anh ta bất đắc dĩ : "Được rồi em thắng rồi."
..... Anh ta đang diễn vở kịch gì thế nhỉ?
Anh ta khổ : "Anh là một thẳng nam chỉ biết nghiên cứu, cũng không biết tâm tư của . Nhìn thấy những gì em về ở trên mạng mới biết rõ em tức giận về những chuyện đó, điều đó đúng là do sai. Nhưng thực sự coi Thiều Âm là em cho nên bình thường mới thiên vị em ấy một chút."
Sắc mặt ta dịu xuống vài phần: "Đừng loạn nữa không? Anh đồng ý với em từ nay về sau sẽ giữ khoảng cách với Thiều Âm và cư xử đúng mực. Nhưng em cũng phải đi bệnh viện xin lỗi mẹ với , lần này ba thựac sự rất tức giận, đã tốn rất nhiều tinh lực mới bảo ông ấy uống thuốc ..."
Tôi cắt ngang lời ta: "Vì sao mấy ngày nay không lên tiếng?"
"Hả?"
"Mấy hôm trước ba mẹ lên mạng , cái tiểu Thanh kia của cũng lên mạng sao từ đầu đến cuối đều giả chết?"
"Mọi người ai cũng đều mất bình tĩnh không thể cũng mất lý trí như thế cho nên mấy ngày nay mới không xuất hiện."
"Vậy có trả tiền nhà cho ba mẹ không?"
Giang Trác ngẩn người.
Tôi thừa lúc ta ngẩn người chạy nhanh vào xe rồi đóng cửa lại, ta còn muốn ngăn tôi lại thấy tôi đạp ga mạnh quá, ta sợ chết nên nhanh chóng né sang một bên.
Xa chạy ngang qua ta tôi không thèm mà một câu: "Đại ca à, là vẫn nên tranh thủ đi tìm một việc đi!"
Vậy sẽ không tiêu tốn tinh thần và thể lực lên những chuyện như này.
Bạn thấy sao?