Chương 1:
Lúc ăn cơm, trai tôi - Giang Trác đang bóc vỏ tôm cho thanh mai trúc mã của ta.
Lúc trước tôi nhờ ta lấy hộ tôi một bát canh từ chối tôi, ta còn với giọng điệu rất khó chịu: "Em tự đi mà lấy."
Các đồng nghiệp ở phòng thí nghiệm của ta cũng góp sức để hòa giải chuyện này: "Lão đại đã quen chăm sóc cho Tiểu Âm rồi, chị dâu đừng để trong lòng nhé."
Hàn Thiều Âm về phía tôi trong mắt ta mang theo vài tia đắc ý.
Tôi nể mặt mà : "Mọi người đừng có gọi bậy nha, gọi sẽ khiến Giang Trác tức giận đấy, người ta vẫn còn đang bóc tôm cho kia kìa."
Giang Trác nghe lời tôi thì tay bóc tôm ngừng lại một lát, ta lạnh lùng về phía tôi. Không khíc của bữa tiệc cũng trầm xuống.
Giang Trác nhíu mày : "Nếu em muốn loạn thì quay về nhà đi."
Tôi gật đầu: "Mọi người cứ từ từ dùng bữa, tôi về đây."
Người em tốt Lâm Khải của ta : "Sao chị dâu có thể cam lòng mà bỏ A Trác lại đây rồi về chứ? Chị em có đúng không chị dâu?"
Lâm Khải cho rằng tôi chính là con chó của Giang Trác và vì tôi chiếm mất vị trí của Giang Trác khiến nữ thần Hàn Thiều Âm của hắn buồn bã cho nên hắn vẫn luôn có thái độ thù địch với tôi.
Giang Trác đưa một chén đầy thịt tôm tới trước mặt Hàn Thiều Âm, ta cũng không thèm ngẩng đầu lên mà : "Đừng náo loạn nữa Trầm Tuyền."
Tôi mỉm quay đầu bước đi. Sau khi rời khỏi đó một đoạn tôi vẫn còn có thể nghe những lời chế nhạo về tôi.
"Dù sao thì lát nữa ta cũng sẽ ngoan ngoãn quay lại thôi."
"Nhưng thật tôi cảm thấy đại tiểu thư đó không xứng với lão đại của chúng ta."
"Vẫn chỉ có Tiểu Âm mới xứng với lão đại của chúng ta thôi."
Tôi nghe những lời này vẫn bước tiếp đến khi rời khỏi khách sạn.
Có buồn không? Hình như là có hơi buồn. Nhưng phần nhiều chính là tôi cảm giác như mình đã trút hết gánh nặng, tôi đứng ở ngoài khách sạn bị gió lạnh thổi nên đã tỉnh táo hơn chút.
Tôi tại sao lại thích Giang Trác nhỉ?
Là vì ta lúc lớn lên rất đẹp trai? Hay là vì chỉ số IQ của ta cao?
Trong vòng bè của tôi thiếu người như sao?
Tôi lắc đầu, đương đúng là cho con người ta ngu đi.
Bạn thấy sao?