Chương 13:
Tôi về nhà vào cuối tuần và đem theo chiếc túi Hermes của mẹ, chiếc túi này đã “vô ” lọt vào mắt xanh của cùng phòng tôi.
Tôi khıêυ khí©h đặt chiếc túi ở vị trí dễ thấy, và lau nó một cách âu yếm.
La Quyên âm dương quái khí : “Một số người không chỉ có da mặt dày, còn đặc biệt thích dùng đồ giả.”
Tôi chỉ và lau chiếc túi sách trước mặt cậu ta “Sao cậu biết đây là thật hay giả? Kiểu dáng mới nhất của Her.mes này không phải ai cũng mua đâu.”
“Tôi nghèo thì sao? Cậu cũng có khác gì?”
“Ừm, hiệu trưởng là cha tôi.”
“Phụt.” Ba người còn lại bật .
“Tiểu Bắc, cậu xem, Tiểu Ngư điên rồi.”
Lâm Tiểu Bắc chạm vào chiếc túi Cha.nel bằng móng tay đỏ chót của mình, chưa kịp gì thì tôi đã tiếp: “Cái túi này giá cao hơn Cha.nel của cậu, chủ tịch hội học sinh tặng cho tôi, là con của hiệu trưởng, cậu nên tìm hiểu Her.mes nhiều hơn đi.”
Lâm Tiểu Bắc không thể mất đi khí thế: “Đương nhiên.”
“Wao, Trung thu này xem cậu có mua chiếc túi cao cấp này không nhé.”
Họ tôi khó hiểu, không hiểu gì sao tôi lại nhắc đến trung thu.
“Cái gì? Lâm Tiểu Bắc, không phải con hiệu trưởng sao? Tôi đã đọc một bài phỏng vấn của hiệu trưởng, ông ấy rằng sinh nhật con ông ấy là Trung Thu. Cô là hàng fake à? Sinh nhật con thầy hiệu trưởng cũng không biết?” Tôi tỏ vẻ kinh ngạc.
Lâm Tiểu Bắc lập tức đắc ý : “Đương nhiên Trung Thu là sinh nhật tớ, tớ sẽ đãi cả lớp một bữa. Tớ sẽ mời cậu đi cùng. Nhân tiện, cho cậu xem túi da quý giá của Her.mes.”
“Vậy thì cảm ơn cậu.” Tôi vờ cất chiếc túi đi như sợ trộm.
Anh trai tôi nhận thư mời của Lâm Tiểu Bắc đến dự tiệc sinh nhật của ta vào tết Trung Thu.
Anh còn cố ý nhắn tin lại: “Nghe em là con hiệu trưởng?”
“Cái này cũng biết sao?”
“Tôi đã xem video của em và chiếc xe kia, đó là chiếc xe mà tôi mơ ước. Tôi có thể lái nó vào sinh nhật của em không?”
Hiển thị “đang gõ” rất lại lại không thấy gửi tin nhắn.
Một lúc sau, tôi nhận câu trả lời: “Được, em sẽ lái xe ra ngoài.”
Vào cuối tuần, tôi đặc biệt mua cho mẹ một chiếc túi Her.mes bằng da quý giá và đặt ở tủ trưng bày.
Cũng là… đợi cá cắn câu.
Bạn thấy sao?