Tang vật rõ ràng, Tống Nghiên không thể chối cãi, lập tức bị người ta áp giải đi giao cho giáo viên.
Khi đi ngang qua tôi, Tống Nghiên nghiến răng ken két, không còn giữ vẻ mặt giả tạo nữa: “Tô Mạt, cậu chờ đấy cho tôi, đừng tưởng tôi không biết cậu cố ý!”
10
Tôi chẳng hề sợ hãi: “Phải, rồi sao nào? Tống Nghiên, chúng ta đến đây lâu như rồi, chắc cậu không quên Trần Thắng Đông chứ?”
Nghe thấy cái tên này, Tống Nghiên run lên bần bật.
Trần Thắng Đông là con trai trưởng thôn, nhờ có ba là trưởng thôn che chở nên ta hoành hành ngang ngược trong thôn, là một nhân vật hung ác.
Tống Nghiên có thể ra ngoài đi học cũng nhờ có công của Trần Thắng Đông. Nếu biết ta có ý định ở lại thành phố, Trần Thắng Đông sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta đâu.
“Sao cậu biết? Cậu điều tra tôi?”
Gương mặt Tống Nghiên đầy hoảng loạn, tôi từ tốn bồi thêm một nhát: “Anh ta có thể đưa cậu ra ngoài, chắc cũng chỉ muốn cưới một sinh viên đại học về để vẻ vang tổ tông thôi. Nếu biết cậu lén lút cặp kè với đại gia sau lưng ta, không biết ta sẽ xử lý cậu thế nào đây.”
Khi bị người ta dẫn đi, ánh mắt Tống Nghiên tôi muốn rách cả mí mắt.
Tôi theo bóng lưng ta, nhớ lại kiếp trước sau khi chết, linh hồn tôi lơ lửng bên cạnh ta, thấy ta tiêu xài phung phí số tiền ba tôi gửi đến ở trường.
Lúc đó trông ta hạnh phúc biết bao, hạnh phúc đến chói mắt.
Vì kiếp này tôi nhất định phải báo thù, tôi phải dẫm Tống Nghiên xuống bùn, để ta nếm trải từng nỗi đau tôi đã từng chịu đựng.
11
Tống Nghiên bị bắt quả tang đang ăn cắp đáp án đề thi. Nghe ngày hôm đó ta đã khóc suốt ba tiếng đồng hồ trong phòng việc với hiệu trưởng và chủ nhiệm, cuối cùng nước mắt đầm đìa, vừa quỳ lạy vừa cầu xin, lúc này mới giữ suất học của mình.
Ngô Phàm biết chuyện này thì chạy đến trách móc tôi, tôi thậm chí còn không gặp mặt ta, trực tiếp chặn WeChat, chỉ tập trung chuẩn bị tài liệu.
Có những chuyện đã đến lúc nên kết thúc rồi. Cuối tuần này tôi về nhà, gặp lại ba mẹ sau thời gian dài xa cách.
Ba mẹ vẫn không thay đổi, khoảnh khắc gặp lại họ, tôi không kìm nước mắt.
Mẹ đau lòng vô cùng: “Con ngoan, sao ? Có phải ở trường bị ức h.i.ế.p không?”
Ba tôi bên cạnh cũng lo lắng lên tiếng: “Đã rồi, đừng để áp lực học tập quá lớn, ba có tiền có thể gửi con đi du học nước ngoài, trường tốt xấu không quan trọng, miễn là con vui là .”
Phải một lúc lâu tôi mới ngừng khóc. Ba mẹ trước mắt tôi rạng rỡ hân hoan, tinh thần sảng khoái, hoàn toàn khác với hình ảnh tóc bạc trắng chỉ sau một đêm khi biết tin tôi qua đời ở kiếp trước.
Tôi ở lại nhà ăn bữa tối, trong bữa ăn, tôi như cố ý vô nhắc đến chuyện tai nạn xe năm xưa với ba mẹ.
“Ba, con nhớ năm đó Ngô còn xin ba tha thứ cho kẻ tai nạn. Bây giờ Ngô Phàm đã lớn rồi, còn muốn đi du học, kết hôn sinh con, cần rất nhiều tiền. Hay là ba giúp họ tìm kẻ tai nạn năm đó, đòi thêm một ít tiền bồi thường đi.”
Ba tôi vốn rất nghe lời tôi, lập tức gật đầu đồng ý: “Con đúng, những năm qua ba đã cho nhà Ngô của con rất nhiều bồi thường rồi, chuyện còn lại cũng không nên do chúng ta gánh vác nữa.”
12
Giải quyết xong chuyện của Ngô Phàm, tôi trở lại trường tiếp tục học tập.
Sáng sớm ngày thi đấu, Tống Nghiên bưng một cốc nước đến bên cạnh tôi, tỏ ra rất khiêm nhường.
“Mạt Mạt, trước đây giữa chúng ta có một số hiểu lầm, đều là lỗi của mình. Lần trước đi ăn cắp đáp án là do mình nhất thời bị quỷ ám, xin cậu cho mình một cơ hội để cải tà quy chính không?”
Bạn thấy sao?