“Tống Nghiên!”
Ngô Phàm xót xa đuổi theo, chỉ còn lại một mình Hạ Đồng ở tại chỗ, tôi cảm thấy ta lại sắp rắc rối, nên tiến lên một bước chủ hỏi: “Cậu còn chuyện gì không?”
Hạ Đồng cắn môi dưới, thấy đám đông xung quanh dần tản đi, mới hạ thấp giọng hỏi tôi: “Mạt Mạt, không phải nhà cậu vẫn luôn có kế hoạch tài trợ du học sao? Có thể cho tôi một suất không?”
Tôi nhướng mày lạnh, thì ra là vì chuyện này à.
“Tại sao?”
Hạ Đồng có vẻ gấp gáp: “Tôi muốn đi học ở nước ngoài, cậu cho tôi một suất đi.”
“Ồ.” Tôi gật đầu từ tốn: “Nhưng cậu muốn đi du học thì liên quan gì đến tôi?”
Hạ Đồng bị tôi hỏi đến nghẹn lời, qua một lúc lâu ta mới nghiến răng : “Cậu gửi tôi đi du học, tôi có thể giúp cậu theo dõi Tống Nghiên! Cậu không biết đâu, thực ra cậu ta luôn ghen tị với cậu, sau này không chừng sẽ chuyện gì bất lợi cho cậu, tôi có thể giúp cậu!”
Lúc này Hạ Đồng đâu còn nửa phần thân thiết với Tống Nghiên như thường ngày.
Cô ta không chút nương bán đứng Tống Nghiên, nào biết tay tôi đã âm thầm bấm nút ghi âm trên điện thoại trong túi từ lâu.
Sau đó tôi gửi thẳng bản ghi âm này cho Tống Nghiên ngay trước mặt ta.
Hạ Đồng tái mét mặt, vội vàng chạy đi giải thích với Tống Nghiên.
Nhưng niềm tin đã vỡ đâu dễ xây dựng lại, những ngày tiếp theo, khi hai người họ cùng xuất hiện trong ký túc xá thì đều lạnh mặt, không thèm để ý đến nhau.
Tôi thích xem chó cắn chó, trải qua mấy ngày vui vẻ, điều duy nhất không hoàn hảo là những ngày này Ngô Phàm thường xuyên tìm đến.
Danh nghĩa là đến tìm tôi, vì tôi không mấy để ý đến ta, Ngô Phàm ngược lại càng ngày càng thân thiết với Tống Nghiên.
Một ngày nọ khi đi ngang qua hành lang bên ngoài, tôi nghe họ dường như đang bàn về chuyện liên quan đến cuộc thi và suất đặc cách vào đại học. Thấy tôi đi qua, Ngô Phàm như kẻ trộm vội vàng ngậm miệng lại, ánh mắt tôi còn mang vài phần hổ thẹn.
Trần Hân lo lắng cho tôi: “Hai người đó sẽ không gì bất lợi cho cậu chứ?”
Tôi lắc đầu bảo ấy yên tâm: “Đừng lo, chỉ với hai người bọn họ, sẽ chẳng ra nổi sóng gió gì đâu.”
9
Vào tiết thể dục trước kỳ thi giữa kỳ, cả lớp đều đến sân bóng.
Thực ra trong những giờ thể dục bình thường, tôi thường không tham gia, vì tiết này là bóng bàn trong nhà, không quá nhiều áp lực cho tim, vì tôi đã tham gia cùng mọi người một lát.
Khi đến sân bóng, tôi mới phát hiện ra Tống Nghiên không có mặt.
Nghĩ đến việc kỳ thi giữa kỳ sắp đến, thời gian gần đây Tống Nghiên bận rộn đóng phim, hầu như không có thời gian học, chắc hẳn ta cũng đang lo lắng.
Tôi biết Tống Nghiên đang gì, vì nhân lúc nghỉ ngơi, tôi rủ cả lớp đến quầy quà vặt để mời bọn họ ăn kem. Cả đám người ùn ùn kéo nhau đi về phía quầy quà vặt.
Muốn đến quầy quà vặt, phải đi qua con đường đến phòng máy tính. Khi đi ngang qua phòng máy tính, tôi cố dừng bước, vào cánh cửa hé mở, lên giọng ngạc nhiên: “Ồ, một nơi quan trọng như phòng máy tính, sao hôm nay lại không khóa cửa nhỉ?”
Trần Hân đứng bên cạnh ánh mắt tôi, lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng , chúng ta sắp thi giữa kỳ rồi, mình nghe đáp án đề thi đều niêm phong cất trong kho ở phòng máy tính, không thể để người khác lấy trộm !”
Các học khác nghe thấy đều hét đòi vào phòng máy tính kiểm tra. Thế là tôi mọi người vây quanh, mở cửa phòng máy tính ra, đảo mắt quanh một lượt, trước mặt mọi người, tôi lôi Tống Nghiên ra khỏi gầm bàn.
“Bạn học Tống Nghiên, đi, bây giờ là giờ thể dục, tại sao cậu lại lén lút trốn trong phòng máy tính?”
Dù có tám cái miệng, Tống Nghiên cũng không giải thích . Lúc này, Trần Hân tiến lên lấy điện thoại từ túi ta ra, sau khi mở khóa, quả nhiên tìm thấy trong album có rất nhiều bức ảnh chụp đề thi và đáp án.
Bạn thấy sao?