Thái độ của Ngô Phàm rất đương nhiên: “Nhà Tống Nghiên rất khó khăn mà, hơn nữa em vẫn luôn học giỏi còn gì? Cũng đâu cần giải thưởng Olympic và suất tuyển thẳng này lắm?”
Xem ta kìa, nhường suất thi Olympic duy nhất của toàn trường như thể nhường một cây bắp cải trắng .
Tôi không thiếu cây bắp cải đó, nên không nhường đi cũng giống như phạm tội .
“Tôi học giỏi, nhà có tiền, cũng đâu nợ gì các người. Các người có bản lĩnh thì cũng như tôi đi?”
Giờ nghỉ trưa xung quanh người qua kẻ lại, không ít người ý đến tĩnh bên này, Ngô Phàm cảm thấy mất mặt, hạ giọng trách móc tôi: “Tô Mạt, sao bây giờ em lại trở nên như ? Chẳng có chút thiện lương nào cả, không thích em như thế này đâu.”
Tôi trực tiếp hừ lạnh một tiếng, như thể vừa nghe thấy chuyện lớn nhất thế giới: “Ai quan tâm chứ? Ngô Phàm, chút thích của đáng giá mấy đồng?”
7
Ngô Phàm sững sờ, dù sao trước đây tôi luôn đối xử rất tốt với ta.
Bởi vì ba của Ngô Phàm từng là ân nhân cứu mạng của ba tôi.
Khoảng 6-7 năm trước, ba tôi trên đường đi đàm phán công việc đã bị kẻ thù hãm , ra một vụ tai nạn xe hơi. Lúc đó, ba của Ngô Phàm là tài xế, đã liều mình xông ra cứu ba tôi.
Kể từ đó, cả nhà chúng tôi đều rất biết ơn hai cha con họ. Không chỉ chi trả toàn bộ viện phí cho ba Ngô Phàm, mà sau khi ông ta bình phục còn đề bạt ông ta quản lý trong công ty, nhiều năm qua còn tặng cho bọn họ không ít tiền bạc.
Ngô Phàm bây giờ có thể miễn cưỡng giả con nhà giàu ở đại học, tất cả đều nhờ vào sự giúp đỡ của ba tôi.
Nhưng ở kiếp trước, mãi đến khi c.h.ế.t tôi mới biết sự thật về vụ tai nạn xe hơi năm đó.
Hóa ra năm đó, đối thủ cạnh tranh của ba tôi đã mua chuộc ba của Ngô Phàm, bảo ông ta hỏng chiếc xe. Ba ta sợ bị tố cáo phải ngồi tù, nên đã diễn một màn khổ nhục kế, như vừa không đắc tội hai bên, vừa thành công có sự tin tưởng của ba tôi.
Ở kiếp trước, vì mối quan hệ ân nhân cứu mạng này, tôi vẫn luôn biết ơn Ngô Phàm, từ nhỏ đến lớn đều đối xử với ta tốt hết mức có thể.
Thậm chí sau này, khi Ngô Phàm đương với Tống Nghiên, tôi còn bỏ tiền ra cho ta. Không ngờ hai người họ lại âm mưu sau lưng tôi, muốn chiếm đoạt tài sản của gia đình chúng tôi.
Nghe tôi , Tống Nghiên lập tức bắt đầu lau nước mắt, đứng giữa con đường đông đúc, khóc đến mức tất cả mọi người xung quanh đều có thể nghe rõ.
“Mạt Mạt, mình biết hoàn cảnh của mình không bằng cậu, cậu là tiểu thư con nhà giàu, từ khi sinh ra đã có tất cả, mình không thể so với cậu, xin cậu đừng châm chọc mình nữa không? Mình chỉ muốn yên ổn ở lại đây học tập thôi.”
Nghe , Ngô Phàm lập tức nhíu mày, với tôi: “Tô Mạt, em là không đúng, mau xin lỗi Tống Nghiên đi.”
Tôi lập tức đảo mắt: “Nếu thương ta, sao không bỏ tiền gửi cậu ta đi du học nước ngoài đi!”
Lời của tôi đúng ý Tống Nghiên. Cô ta lập tức ngẩng đầu Ngô Phàm, trong mắt lấp lánh ánh sáng mong đợi.
Nhưng sao Ngô Phàm có thể đồng ý . Không có ba tôi, bản thân ta còn không đi nổi nước ngoài, huống chi là đưa Tống Nghiên đi.
8
Khi tôi đang thưởng thức những biểu cảm thú vị trên gương mặt của đôi nhân xấu xa này, Hạ Đồng cũng từ bên cạnh đi tới.
Ba kẻ thù tụ họp một chỗ, mức độ thú vị không kém gì chương trình Gala Xuân. Nhìn thấy Hạ Đồng, Tống Nghiên như tìm chỗ dựa, lưng cũng thẳng hơn một chút.
“Tô Mạt, cậu thật là vô tâm. Bạn Tống Nghiên khó khăn như , thầy bảo chúng ta phải giúp đỡ cậu ấy.”
Tôi lạnh: “Cậu có lòng nhân ái như , sao không gửi cậu ta đi du học đi.”
Hạ Đồng nghẹn lời, lúc này Tống Nghiên “tốt bụng” kéo ta lại.
“Thôi, Đồng Đồng, Tô Mạt không thích mình, mình thấy mình nên đi thôi.”
Bạn thấy sao?