Kiếp này bị tôi vạch trần trước, Tống Nghiên cứng đờ không thêm gì nữa. Các học xung quanh cũng vì vài câu của tôi mà xóa bỏ nghi ngờ.
Dù sao đây cũng là kỳ thi Olympic cấp thành phố, dù nhà tôi có quan hệ thông thiên, e rằng cũng khó lòng can thiệp .
Buổi chiều tôi giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng, vừa bước vào đã thấy Tống Nghiên đứng bên cạnh thầy, khóc lóc sụt sùi lau nước mắt.
Chỉ cảnh tượng này thôi, tôi đã cảm thấy ghê tởm.
Tôi là lớp trưởng, lại luôn học hành và đạo đức tốt, từ nhỏ đã là học sinh ngoan trong mắt thầy . Nhưng lần này ngay cả ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm tôi cũng mang theo vài phần thất vọng, thầy thở dài rồi mở lời giáo huấn: “Tô Mạt à, thầy biết em thường chỉ chăm học hành, khó tránh khỏi bỏ bê giao tiếp, em là lớp trưởng, nên đoàn kết thương bè, giúp đỡ những gặp khó khăn, chứ không phải dùng lời chế giễu coi thường người khác. Em như , sẽ tổn thương lớn cho các khác.”
Tôi liếc Tống Nghiên ở bên cạnh.
Chút tổn thương này mà cũng gọi là tổn thương sao? So với việc ta c.h.ế.t tôi ở kiếp trước, đây chỉ là muối bỏ bể thôi.
Tôi chưa kịp mở miệng, Tống Nghiên lại bắt đầu diễn:
“Thưa thầy, thầy đừng lớp trưởng như . Cậu ấy là con cưng của trời, không chịu nổi những lời này đâu. Để em đi là rồi, em khác với họ—”
“Đúng là khác thật.” Tôi nhẹ nhàng tiếp lời ta, bẻ ngón tay kể tội: “Các trong lớp mỗi ngày chăm chỉ học tập, còn cậu thì trong giờ học không ý nghe giảng mà nghiên cứu cách chơi máy tính bảng, bình thường chỉ quan tâm đến đồ ăn ngon trong căng tin, quan tâm đến kẹp tóc và quần áo của tôi, quả thật khác với chúng tôi.”
Mặt Tống Nghiên đỏ bừng như gan lợn. Mỗi câu tôi đều có học chứng, Tống Nghiên không thể phản biện.
Cuối cùng, tôi thầy giáo nhẹ nhàng đưa ra ngoài, còn Tống Nghiên thì bị giữ lại phê bình giáo dục, cả tiết học sau đó cũng không quay lại.
6
Tan học, tôi và Trần Hân trở về ký túc xá. Từ xa đã thấy Tống Nghiên đang chuyện với Ngô Phàm.
Hai người không biết đang gì, Tống Nghiên che miệng rất vui vẻ. Ngô Phàm đứng bên cạnh ta, cao hơn ta cả một cái đầu, lại thêm gương mặt trắng trẻo khá ưa , tự thành một cảnh đẹp riêng.
Chưa đến gần, tôi đã ngửi thấy mùi giả tạo nồng nặc toát ra từ họ.
Chỉ là tôi không ngờ, kiếp này Ngô Phàm lại quen biết Tống Nghiên sớm như . Có lẽ vì tôi tái sinh, một số việc tự nhiên đã thay đổi.
Ngô Phàm là nam thần của trường Đại học Sư phạm bên cạnh, đồng thời, cũng là thanh mai trúc mã trên danh nghĩa của tôi.
Khi tôi đến gần, hai người họ đang chuyện vui vẻ, Ngô Phàm thấy tôi, trên mặt thoáng qua vẻ ngượng ngùng.
Còn Tống Nghiên thì vẫn như thường lệ, quay sang tôi.
“Cậu đến rồi à. Mạt Mạt, cậu thật hạnh phúc, không chỉ giành suất thi Olympic, mà còn có một người tốt như Ngô Phàm.”
Tống Nghiên chớp chớp đôi mắt to, Ngô Phàm với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Ngô Phàm ta khen đến mức mở cờ trong bụng, giả vờ ho nhẹ một tiếng đầy gượng gạo, sau đó bước đến trước mặt tôi.
“Mạt Mạt, em giành suất thi Olympic thật à?”
Tôi liếc ta một cái, giọng điệu không kiên nhẫn: “Liên quan gì đến ?”
Ngô Phàm sững người. Dù sao ở kiếp trước tôi vẫn luôn đối xử tốt với ta, Ngô Phàm cũng quen với vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của tôi, hiếm khi bị tôi đối xử cộc cằn như .
Nhưng ta không để tâm, chỉ nghĩ là tôi đang không vui, liếc Tống Nghiên bên cạnh rồi tiếp: “Tống Nghiên là cùng lớp em phải không? Nếu em ấy cần thì em nhường suất thi đấu cho em ấy đi.”
Tôi bật vì tức giận, khoanh tay trước ngực, thong thả hai người họ.
“Tại sao phải nhường?”
Bạn thấy sao?