Vả Mặt Bạn Cùng [...] – Chương 4

Phần 4

Lúc này, người cùng phòng khác của tôi là Trần Hân chen ra khỏi đám đông.

“Được thôi, nếu có bản lĩnh thì bây giờ cậu cứ đi với thầy là cậu không muốn ở lại đây nữa đi.”

Tôi quay đầu Trần Hân, trong lòng lướt qua một tia ấm áp đã lâu không cảm nhận .

Mặt ấy đầy nghĩa khí, Tống Nghiên bị dồn vào thế bí, đứng yên tại chỗ, lưỡng lự không biết nên đi hay ở lại.

Nhưng sao tôi có thể dễ dàng để ta đi như chứ?

tôi hắng giọng, đóng vai một lớp trưởng công bằng vô tư.

“Tống Nghiên, nếu cậu thật lòng muốn đến đây học tập thật tốt, chúng mình rất hoan nghênh cậu. Nhưng nếu cậu không biết phân biệt tốt xấu, trắng đen, chỉ biết khóc lóc, hoặc tỏ ra đáng thương mà . . . Thì nơi này quả thật không phù hợp với cậu, chi bằng cậu nên quay về sớm đi, tìm một người tốt rồi lấy chồng đi.”

Toàn thân Tống Nghiên run rẩy, ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tiếng chuông vào lớp vang lên, các học xung quanh tản ra, còn tôi cũng đọc một tia hận ý lóe lên trong ánh mắt ta.

Tống Nghiên đến đây bằng cách nào, tôi hiểu rõ hơn ai hết.

Ba mẹ ngu muội ở nông thôn của ta không ủng hộ việc ta tiếp tục đi học, chỉ muốn nhanh chóng tìm người gả ta đi, lấy tiền sính lễ để lo cưới vợ cho con trai.

Tống Nghiên ở nhà khóc lóc om sòm, lén lút quyến rũ con trai của trưởng thôn sau lưng ba mẹ và vị hôn phu, sau đó dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ đối phương đưa ta ra khỏi thôn.

Thầy giáo bước vào lớp học, tôi quay đầu lại tiếp tục nghe giảng. Lần này Tống Nghiên im như thóc, suốt cả tiết học không còn quấy rầy tôi nữa.

4

Giờ nghỉ trưa tôi đang ăn cơm trong ký túc xá, Tống Nghiên vừa khoác tay Hạ Đồng, hai người vui vẻ, thân thiết bước vào.

Quả nhiên giống như kiếp trước, rõ ràng lần trước tôi đối xử với Tống Nghiên tốt hơn, không hiểu sao ta lại thân thiết với Hạ Đồng hơn.

Sống lại một lần nữa tôi mới hiểu ra, đây là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, rắn chuột một ổ.

Ngay khi bước vào ký túc xá, tiếng của hai người họ đột ngột giảm âm lượng, tôi không để tâm lắm, tiếp tục ăn bữa trưa trước mắt.

Khi đi ngang qua tôi, Hạ Đồng mở miệng châm chọc: “Đúng là người với người không giống nhau nhỉ, Tống Nghiên, mình thật thương cậu. Có những người chỉ toàn ăn những bữa ăn dinh dưỡng do đầu bếp trong nhà gửi đến, không biết đến nỗi khổ của người đời, không giống như hai đứa mình, chỉ có thể đến căng tin ăn những món ăn tập thể khó nuốt kia.”

Tống Nghiên đáp lại: “Đúng , mình chưa từng thấy qua bữa ăn dinh dưỡng tinh tế như , thật ghen tị với Tô Mạt.”

Tôi lạnh lùng nhạt, thẳng tay đập đũa xuống bàn, phát ra một tiếng lớn.

Tống Nghiên giật mình, rõ ràng ta cũng không ngờ tôi sẽ nổi giận.

Tôi liếc xéo ta một cái, rồi trực tiếp đáp trả.

“Được ăn ở căng tin đã là tốt lắm rồi. Tống Nghiên, tiền trong thẻ ăn của cậu từ đâu ra, chắc cậu không quên chứ? Trước kia ở trên núi chỉ có khoai tây để ăn, bây giờ trường chúng ta tốt bụng cung cấp cơm canh cho cậu, sao cậu lại không biết ơn thế?”

“Mình. . .” Cô ta ấp úng mở miệng, tôi chẳng hề cho ta cơ hội biện minh.

Hay đúng hơn, bây giờ nghe giọng giả tạo của Tống Nghiên là tôi đã thấy buồn nôn rồi.

“Tôi sinh ra đã ở Rome, thì sao chứ? Thế giới này vốn không công bằng, cứ nhất định phải so với tôi, thì chỉ có tự mình tức c.h.ế.t thôi.”

Trần Hân đứng bên cạnh lặng lẽ vỗ tay, trước mặt tôi sắc mặt Tống Nghiên càng lúc càng khó coi, lần này ta không khóc nữa, chỉ trừng mắt tôi, ánh mắt đầy căm hận.

Tôi biết trong lòng những người như Tống Nghiên quan tâm đến điều gì nhất. Cô ta chẳng qua là nghĩ mình có thiếu cái gì đâu, tại sao chỉ vì xuất thân không tốt mà phải chịu những khổ cực đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...