Cô ta vừa xong, các học lập tức dùng ánh mắt ẩn ý về phía tôi, thậm chí có người còn lên tiếng chỉ trích:
“Lớp trưởng, bình thường cậu đâu phải là người như , thầy bảo cậu giúp đỡ Tống Nghiên nhiều hơn, có gì cậu ấy không hiểu cậu phải cho cậu ấy biết chứ.”
Tôi lạnh lùng nhạt.
Tống Nghiên vừa khóc vừa lén tôi, trên mặt chưa kịp bóp ra mấy giọt nước mắt, đã kiếm không ít sự đồng cảm của người khác.
Tôi hắng giọng, đảo mắt một vòng.
“Vừa rồi trong giờ học cậu không học hành, cứ mải chơi máy tính bảng hoặc chuyện riêng với tôi, tại sao tôi phải để ý đến cậu?”
Tôi vừa xong, biểu cảm của Tống Nghiên cứng đờ trong giây lát.
Tôi không đợi ta phản ứng, tiếp tục : “Vừa rồi cậu đang phiền tôi trong giờ học đấy. Tống Nghiên, nếu cậu không nắm bắt cơ hội để thay đổi số phận, thì không ai có thể giúp cậu đâu. Kỳ thi đại học sắp đến đâu phải cậu chỉ cần khóc vài giọt nước mắt là sẽ giảm điểm.”
Lúc này các bên cạnh cũng đã hiểu ra. Tống Nghiên vừa rồi suốt cả tiết học không nghe giảng, sách vở trên bàn còn mới tinh, thậm chí cả nếp gấp khi mở ra cũng không có, màn hình máy tính bảng trống trơn, nắp bút cũng chưa mở ra.
Tình thế lập tức đảo ngược.
“Tống Nghiên, sao cậu không nghe giảng ? Không phải cậu đến đây để học tập thật tốt sao?”
“Không ngờ trong giờ học cậu ta còn chuyện riêng với lớp trưởng, lớp trưởng thường ngày là người học tập nghiêm túc nhất, ai chuyện cũng không thèm để ý.”
Thấy các học đều bắt đầu chỉ trích ta, Tống Nghiên càng khóc dữ dội hơn.
“Không phải , chỉ là mình không biết sử dụng cái máy tính bảng này, mình muốn hỏi lớp trưởng cách dùng thế nào, để có thể ghi chép bài. . .”
Lúc này, Hạ Đồng nhảy ra từ trong đám đông, đứng bên cạnh Tống Nghiên lớn tiếng : “Lớp trưởng, là cậu sai rồi, chỉ là do Tống Nghiên chưa từng dùng qua máy tính bảng, muốn hỏi cậu cách sử dụng thôi mà. Đâu phải ai cũng như cậu, sinh ra đã ở La Mã đâu, cậu không chỉ cho cậu ấy, sao cậu ấy học tập ?”
Tôi chậm rãi chuyển ánh mắt sang Hạ Đồng, trong lòng chỉ có tiếng nhạt.
Hạ Đồng là cùng phòng của tôi. Kiếp trước ta cũng như , giương cao mũi kiếm đứng về phía Tống Nghiên rồi đi bới móc lỗi của tôi khắp nơi.
Tôi tặng quần áo cho Tống Nghiên, ta đó là đồ cũ tôi không cần nữa, công khai chỉ trích tôi trước mặt mọi người khiến tôi không thể ngẩng đầu lên. Tôi mang cơm cho Tống Nghiên, ta tôi toàn ăn những bữa ăn dinh dưỡng do đầu bếp trong nhà riêng cho, lại chỉ toàn mua đồ ăn vặt cho Tống Nghiên. . .
Cũng chính là Hạ Đồng, với tư cách là người duy nhất trong lớp biết tôi có vấn đề về tim, ta còn liên kết với Tống Nghiên cùng nhau PUA tôi đi chạy 5000 mét, cuối cùng khiến tôi c.h.ế.t thảm trên sân vận .
Cũng chỉ sau khi c.h.ế.t ở kiếp trước tôi mới biết, hóa ra Hạ Đồng đã sớm cấu kết với Tống Nghiên, tính toán sao để nhận sự tài trợ từ gia đình tôi. Bởi vì từ thời điểm này, hình kinh tế gia đình Hạ Đồng đã gặp vấn đề.
Nhìn cảnh giống hệt như lần trước, tôi không chọn cách nhẫn nhịn xin lỗi, mà lạnh lùng cong môi châm biếm: “Không biết sử dụng máy tính bảng, không biết dùng bút ghi chép sao? Lẽ nào trước đây cậu chưa từng ghi chép bài vở? Tống Nghiên, tôi hiểu đây là lần đầu tiên cậu thấy thiết bị điện tử như thế này, cũng không nên đam mê vật chất đến mức quên mất việc học chứ?”
3
Chỉ với vài câu ngắn gọn của tôi, ấn tượng tốt đẹp của mọi người xung quanh về Tống Nghiên đã lập tức giảm xuống nhanh chóng. Mặt Hạ Đồng đỏ bừng, không lời nào để phản bác, Tống Nghiên lại cúi đầu xuống, theo thói quen sử dụng chiêu bài đáng thương yếu đuối.
“Xin lỗi, mình biết mọi người đều không thích mình, đã như , chi bằng mình về quê thì hơn. . .”
Bạn thấy sao?