Tôi đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát. Quả nhiên khi Tống Nghiên vừa xong, ánh mắt của những người xung quanh ta lại thêm vài phần ngưỡng mộ.
Dù sao cũng chỉ là những cậu trai mười mấy tuổi, tâm tư đơn thuần.
Kiếp trước Tống Nghiên cũng như , rõ ràng là chính mình mở miệng xin đồ, khi người khác chủ tặng thì lần nào cũng như lần nấy, luôn từ chối trước, cuối cùng mới “bất đắc dĩ” chấp nhận.
Cứ như , càng khiến những người xung quanh tranh nhau dâng những thứ tốt đẹp đến trước mặt ta. Nói cho cùng, lòng người đều mâu thuẫn, người khác mở miệng xin thì không muốn cho, khi người ta không muốn thì lại muốn dâng đến tận miệng người ta.
Tống Nghiên kiếp trước rất giỏi nắm bắt lòng người, quả nhiên sau khi ta xong, các học khác càng khuyên nhiệt hơn.
“Tất cả đều là học, cậu đừng có khách sáo với chúng mình.”
“Đúng đúng, sau này có gì ngon đều phải chia sẻ với nhau nhé!”
Tôi ở bên cạnh vẫn đang quan sát, cho đến khi thấy Tống Nghiên mỉm chuẩn bị mở miệng, tôi đã kịp thời cắt ngang:
“Ôi Tống Nghiên, không ngờ cậu lại coi tiền bạc như rác . Cái kẹp tóc này ban đầu mình còn định tặng cậu, . . . mình đoán cậu cũng sẽ không muốn đâu.”
Tôi từ tốn , thành công thấy nụ trên mặt Tống Nghiên đông cứng lại.
Sau đó tôi chuyển hướng câu chuyện, về phía mọi người xung quanh.
“Mọi người đừng ép cậu ấy nữa, chúng ta không nên tổn thương lòng tự trọng của học. Tống Nghiên không cần những thứ này, cậu đúng không?”
Cách đối phó với trà xanh hiệu quả nhất chính là trà xanh hơn cả ta. Tôi là lớp trưởng, chuyện trong lớp vốn rất có sức thuyết phục, lúc này các bên cạnh cũng không lên tiếng nữa, cùng tôi chằm chằm vào ta.
Dưới ánh mắt chăm của mọi người, Tống Nghiên chỉ có thể cắn răng gật đầu, những thứ vàng bạc sắp đến tay, còn khó coi hơn cả khóc.
“Đúng , mình không cần những thứ này.”
2
Rất nhanh tiếng chuông vào lớp vang lên, tôi không còn để ý đến ta nữa, quay đầu lại bắt đầu chăm nghe giảng.
Nhưng Tống Nghiên sao có thể dễ dàng từ bỏ việc trò.
Mới bắt đầu vào học năm phút, ta đã khẽ ghé sát vào bên cạnh tôi, chuyện với tôi.
“Mạt Mạt, cái này dùng thế nào ? Mình chưa từng thấy bao giờ, đây có phải là máy tính bảng không?”
Giọng hạ thấp cũng không che giấu ngữ điệu trà xanh của ta. Tôi quay đầu liếc ta, không đáp lại.
Tống Nghiên vẫn không từ bỏ, liên tục quấy rầy tôi.
“Mạt Mạt, sao máy tính bảng của mình không có chức năng này? Ôi, hóa ra máy tính bảng của hai chúng ta không giống nhau, cái của cậu trông có vẻ dễ sử dụng quá.”
“Mạt Mạt, sao cậu không trả lời mình? Mình biết mình hơi quê mùa, trước đây mình chưa từng dùng qua những thứ cao cấp như thế này, xin lỗi. . .”
Tôi vẫn không đáp lại ta.
Tôi hiểu rõ ý đồ của Tống Nghiên. Chúng tôi đang học tại một trường trung học cao cấp, đã thực hiện hình thức giảng dạy không giấy từ lâu. Khi học sinh mới nhập học, nhà trường đều thống nhất cấp phát máy tính bảng và các công cụ học tập.
Tống Nghiên đến muộn, cũng không ngoại lệ. Cái đặt trên bàn ta là phiên bản cơ bản, cái trên tay tôi lại là phiên bản mới nhất do gia đình thay thế, giá cả cao gấp năm lần.
Kiếp trước, không đợi Tống Nghiên chủ đề cập, tôi đã mua cho ta một cái cùng loại mới nhất.
Để ta không chê bai, thậm chí tôi còn không đưa cái đã qua sử dụng của mình cho ta.
Nhưng kiếp này tôi hoàn toàn không để ý đến ta, cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, thầy giáo vừa bước ra khỏi lớp học, Tống Nghiên đột nhiên khẽ nức nở.
Tiếng khóc của ta nhanh chóng thu hút các xung quanh, chúng tôi bị vây quanh, mọi người đều quan tâm hỏi han chuyện gì đã xảy ra.
Tống Nghiên lúc đầu không gì, sau đó mới mở miệng nức nở kể khổ: “Không có gì đâu, mọi người đừng lo cho mình. Lỗi tại mình, tại mình quá quê mùa, Mạt Mạt không thích mình cũng là bình thường. . .”
Bạn thấy sao?