Tôi buồn cảnh tượng này, lúc này Ngô Phàm đâu còn chút nào dịu dàng thương tiếc với ta, đứng bật dậy, một cú đá đã hất ta sang một bên.
“Đồ con điếm c.h.ế.t tiệt, mày cũng không lại mình là thứ gì! Ông đây dù sa cơ đến mức này vẫn còn hơn mày, mày mau nhả ra hết số tiền ông đây đã tiêu cho mày đi!”
14
Ngày hôm đó, bức ảnh Tống Nghiên ngồi bệt xuống bên cạnh tôi, bị Ngô Phàm chỉ vào mũi mắng mỏ trước cổng trường không biết đã bị ai chụp lại và đăng lên mạng.
Dư luận nhanh chóng lan rộng, có người bắt đầu đăng tin nặc danh trên mạng rằng tôi bắt nạt học, còn tôi ỷ vào gia đình giàu có để chạy quan hệ, mua suất đi du học nước ngoài nên ở trường càng thêm ngang ngược, phiền việc học tập của các khác.
Tôi vẫn không quan tâm, đi đến đâu cũng có người chỉ trỏ sau lưng. Vào lúc dư luận đang sôi sục nhất, trường đón chào hội thao thường niên.
Giống như kiếp trước, Tống Nghiên cùng với Hạ Đồng – ủy viên thể dục đến thao túng tâm lý tôi.
“Tô Mạc, hiện giờ vì cậu mà các trong lớp chúng ta đã bị nhiều người chỉ trỏ sau lưng. Hội thao lần này, mình hy vọng cậu có thể đóng góp chút gì đó cho lớp, cậu chạy bộ năm nghìn mét nhé, không?”
Tống Nghiên bên cạnh phụ họa: “Phải đó, Mạt Mạt, mình nhớ cậu chạy bộ rất giỏi mà, phải không?”
Tôi bộ dạng của họ, lạnh, trước mặt tất cả các trong lớp, tôi lấy từ trong cặp ra giấy chứng nhận chẩn đoán và đập xuống bàn.
“Ba năm nay tôi chưa từng tham gia hoạt chạy bộ trong giờ thể dục, các cậu rõ ràng biết tôi bị bệnh tim, mà còn bảo tôi đi chạy năm nghìn mét, các cậu muốn tôi c.h.ế.t à?”
Giấy chứng nhận chẩn đoán không thể giả mạo , trên đó còn có con dấu của bệnh viện, các xung quanh cầm lên xem đi xem lại, rồi quay sang chỉ trích hai người họ.
“Tống Nghiên, Hạ Đồng, hai cậu cũng quá đáng rồi đấy, lớp trưởng người ta bị bệnh tim mà!”
“Đúng , biết người ta có bệnh mà còn muốn người ta đi chạy năm nghìn mét, có ý đồ gì ?”
Cùng lúc đó, tôi dùng điện thoại công bố toàn bộ hồ sơ xin học đại học của mình lên mạng. Trên đó có chứng nhận các giải thưởng tôi tham gia các cuộc thi ngoại khóa những năm qua, cũng như chứng chỉ piano cấp mười và giấy chứng nhận giải thưởng múa ballet.
Ngoài ra, tôi còn đăng cả những ghi chép về việc tài trợ cho trẻ em ở vùng nghèo khó trong những năm qua.
Nếu sinh ra ở La Mã là một sự may mắn, thì những nỗ lực của tôi trong những năm qua không khác gì việc thêm gạch thêm ngói trên sự may mắn đó. Có tất cả những gì ngày hôm nay, tôi hoàn toàn xứng đáng.
Mỗi một dòng trong lý lịch của tôi đem ra đều rất đẹp, việc xin offer của trường đại học cũng là điều trong dự liệu, dư luận tự nhiên tan biến.
15
Gia đình Ngô Phàm sản, ba ta lại vào tù, mẹ ta từ lâu đã bỏ đi với nhân. Chỉ trong một đêm, Ngô Phàm trở thành đứa trẻ lwu lạc không ai quản lý, vì dần dần trở nên điên cuồng, nhiều lần chặn đường ở cổng trường muốn đòi lại Tống Nghiên số tiền đã chi cho ta trong thời gian đương.
Tống Nghiên tất nhiên không có tiền trả. Bản thân ta cũng đang sống trong cảnh như đi trên băng mỏng nên đã chửi mắng Ngô Phàm là kẻ lừa đảo ngay trước cổng trường.
Đúng lúc hai người đang cắn xé lẫn nhau như chó, Trần Thắng Đông xuất hiện. Anh ta bước xuống xe và lao thẳng tới, tát Tống Nghiên một cái thật mạnh.
Trần Thắng Đông có làn da đen sạm, mặc chiếc áo sơ mi cũ kỹ, bản thân việc ta xuất hiện ở đây đã như một trò . Đặc biệt là ta còn chỉ vào mũi Tống Nghiên và mắng: “Đồ chó má con tiện nhân này, tao bỏ tiền cho mày đi học, mày lại lén lút quyến rũ đàn ông bên ngoài phải không? Tao nhổ vào! Cả đời tao chưa từng bị đàn bà qua mặt, mau theo tao về! Tao thấy mày học hành gì nữa, không bằng sớm về nhà sinh cho tao một thằng con trai!”
Bạn thấy sao?