Tôi mỉm ta, ánh mắt dừng lại trên cốc nước kia.
Để tôi đoán xem, là thuốc nhuận tràng hay thuốc ngủ, hay thậm chí. . . là thuốc độc?
Tôi im lặng ta một lúc, cho đến khi Tống Nghiên cảm thấy bất an trong lòng, ánh mắt né tránh hỏi tôi: “Sao Mạt Mạt?”
Tôi lắc đầu, nhận lấy cốc nước: “Không có gì. Tôi cũng hy vọng sau này cậu có thể cải tà quy chính lại cuộc đời.”
Trước mặt ta, tôi ngửa cổ uống một ngụm nước. Cho đến khi thấy Tống Nghiên hài lòng bỏ đi, tôi mới quay người nhổ nước trong miệng ra.
Tôi trở lại lớp học, Tống Nghiên thấy tôi đến rõ ràng rất vui mừng, khóe miệng không kìm nụ .
Thậm chí còn giả vờ thân thiết đến bên cạnh tôi: “Mạt Mạt, không sao đâu, dù có đi thi đấu cũng chưa chắc đã giành giải thưởng. Nếu không tuyển thẳng, cậu cũng có thể thi đại học như bọn mình mà!”
Tôi không gì, cho đến khi chuông vào lớp reo lên, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, gương mặt rạng rỡ niềm vui.
“Các em, trước khi bắt đầu bài học hôm nay, thầy có một tin vui muốn thông báo. Bạn Tô Mạt đã nhận offer từ một trường đại học hàng đầu nước ngoài, vài tháng nữa sẽ trực tiếp đi nhập học.”
Xung quanh vang lên tiếng chúc mừng hoặc ngưỡng mộ của các học, tôi lại quay đầu về phía Tống Nghiên.
Trước tiên ta sửng sốt một chút, sau đó biến sắc hét lớn: “Không thể nào!”
Các học xung quanh đều dừng lại, về phía ta. Lúc này Tống Nghiên mới phản ứng lại rằng phản ứng của mình hơi kỳ lạ.
Cô ta gượng, vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc: “Ý mình là, không phải Mạt Mạt sắp đi tham gia kỳ thi Olympic Vật lý toàn quốc sao?”
“Cậu thi đấu à, tôi đã nhường suất cho Trần Hân từ lâu rồi, cậu ấy đã đi tham gia từ hôm qua, cậu không biết sao?”
Thành tích của Trần Hân chỉ đứng sau tôi, vì khi tôi đưa ra cầu này, giáo viên cũng không từ chối.
Thời gian qua tôi vẫn luôn âm thầm chuẩn bị hồ sơ xin học, so với kiếp trước, mục tiêu của tôi càng kiên định hơn, lại sớm vượt qua IELTS, vì offer cũng rất thuận lợi.
Tống Nghiên có vẻ mặt như trời sập, ngồi thẫn thờ tại chỗ, suốt cả tiết học không hề cử .
13
Tôi đã nhận offer, vẫn tiếp tục ở lại trường học như những học sinh khác sắp tham gia kỳ thi đại học. Các thầy đều khen tôi có tinh thần cầu tiến, chỉ riêng Tống Nghiên là không thể che giấu sự ghen tị của mình nữa.
Do thời gian gần đây ta thường xuyên mắc lỗi, nên ở kiếp này độ nổi tiếng của ta rõ ràng không bằng kiếp trước, mối quan hệ với các trong lớp cũng rất bình thường.
Vì bây giờ Ngô Phàm trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của ta, hai người bắt đầu thường xuyên đi cùng nhau, người có mắt đều có thể ra họ đã ở bên nhau.
Các trong lớp đều mắng sau lưng Tống Nghiên, tưởng rằng ta một lòng đến đây để học hành, không ngờ ta chỉ muốn bám lấy người giàu có.
Đúng lúc cảm của họ đang tốt đẹp nhất, ba tôi đã điều tra ra sự thật về chuyện năm xưa, nên đã quyết đoán báo cảnh sát.
Chỉ trong một đêm ba của Ngô Phàm bị công ty sa thải, vào tù.
Trong chớp mắt Ngô Phàm mất tất cả, đã sống như sâu mọt nhiều năm rồi sao có thể chịu nổi cú sốc như , thậm chí còn chạy thẳng đến cổng trường để cầu xin tôi.
“Mạt Mạt, vì cảm nhiều năm của chúng ta, em đi xin ba em tha cho ba không?”
Tôi ta như một con ruồi, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt: “Anh đừng có bịa đặt lung tung, tôi có cảm với khi nào chứ?”
Tống Nghiên rõ ràng cũng nghe một số tin đồn từ miệng người khác, đuổi theo đến cổng trường. Đúng lúc này, Ngô Phàm để cầu xin tôi, thậm chí còn trực tiếp quỳ xuống trước mặt mọi người.
Làm sao Tống Nghiên có thể chịu cú sốc như , lập tức hét lớn một tiếng, xông đến trước mặt ta chất vấn: “Ngô Phàm có ý gì? Anh lừa em, ba chỉ là một tài xế phải không! Anh đã hủy hoại tất cả của em, có biết không!”
Bạn thấy sao?