Đoàn phim quay cảnh mượn nhà cổ của tôi, nữ chính “bạch liên hoa” vì cãi nhau với thái tử gia giới thượng lưu Bắc Kinh mà lấy bình hoa nhà tôi trút giận.
Đợi đến khi tôi quay về, dưới đất chỉ còn một đống mảnh sứ vỡ vụn.
Nữ chính “bạch liên hoa” thờ ơ : “Đưa mã thanh toán đây, loại bình hoa này sơ đã thấy là đồ rẻ tiền rồi, tôi chuyển cho năm trăm, đừng vẻ mặt tiếc của đó nữa.”
Nghe , tôi tức đến bật . Cái bình đó là bình Bao Phục vẽ Phượng múa Mẫu đơn men Pháp Lang trên nền vàng, đồ từ thời Càn Long chính hiệu, giá đấu giá lên tới cả trăm triệu tệ, mà ta chỉ định đưa tôi năm trăm đồng cho xong chuyện?
1
Thấy tôi đứng yên không nhúc nhích, Từ Vi Vi lập tức tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Sao, năm trăm tệ vẫn chưa đủ hài lòng à?”
Cô ta liếc tôi từ trên xuống dưới một lượt, giọng khinh bỉ: “Xem ra hôm nay muốn moi tiền của tôi phải không? Được rồi, đưa mã thanh toán đây, tôi chuyển cho hai nghìn.”
Tôi không thèm để ý ta, trực tiếp quay đi tìm đạo diễn. Đạo diễn vừa thấy chủ nhà là tôi thì lập tức nở nụ lấy lòng: “Căn nhà của đậm chất cổ xưa, chúng tôi định quay thêm vài ngày, tiền chắc chắn không thiếu của đâu.”
Tôi chẳng vòng vo, trực tiếp lên tiếng: “Người của các vỡ đồ nhà tôi, định bồi thường thế nào đây?”
Trợ lý bên cạnh nhỏ giọng thì thầm vài câu vào tai ông ta, đạo diễn vẫn giữ nụ niềm nở: “Hóa ra chỉ là vỡ một cái bình hoa, rồi, tôi sẽ đền ngay.”
“Cô đưa mã thanh toán đây, hết bao nhiêu tôi chuyển ngay.”
Tôi lắc đầu: “Mã thanh toán chắc không ổn, để tôi gửi số tài khoản ngân hàng cho .”
“Đây là bình hoa thời Càn Long, giá đấu giá là 188 triệu tệ.”
Tôi vừa dứt lời, sắc mặt đạo diễn lập tức thay đổi, trầm xuống ngay: “188 triệu? Sao không đi cướp luôn đi?”
“Đúng là núi nghèo nước độc sinh ra dân gian trá, cái bình này cùng lắm đáng giá nghìn tệ thôi, định lừa tôi gần hai trăm triệu, điên rồi à?”
“Tôi cho biết, đây là tống tiền trắng trợn, tôi hoàn toàn có thể báo cảnh sát bắt !”
Tôi biết ngay ông ta sẽ , lập tức mở điện thoại, lôi chứng từ mua bán, ảnh gốc và giấy giám định cho đạo diễn xem.
Ông ta mới xem vài giây, trán đã lấm tấm mồ hôi, giơ tay lau trán rồi : “Nhìn cũng giống thật đấy, có giống nữa cũng là đồ giả thôi.”
“Cậu đi gọi Từ tới đây, chuyện này do ta ra, để ta tự xử lý.”
Từ Vi Vi nhanh chóng xuất hiện, vừa thấy tôi, giọng ta liền trở nên sắc bén: “Sao, không moi tiền của tôi thì chạy đi moi tiền đạo diễn à?”
“Nói thật, cái thứ đồ rách nát này, cho tôi một trăm tệ tôi cũng chẳng thèm lấy.”
“Hai nghìn tệ là số tiền việc nửa tháng cũng không kiếm nổi đấy!”
Tôi đưa những tài liệu vừa rồi cho Từ Vi Vi xem, ta lập tức hét lên: “188 triệu? Sao không đi cướp luôn đi? Cô đúng là không biết xấu hổ!”
Nhìn thái độ của bọn họ, tôi biết ngay chuyện này không thể tự giải quyết , liền lập tức báo cảnh sát. Chỉ lát sau, cảnh sát đã tới nơi.
Nhìn mảnh vỡ bình hoa dưới đất và chứng cứ tôi đưa ra, cảnh sát cũng khá bất ngờ, vẫn đưa Từ Vi Vi và đoàn phim về điều tra.
Tối đó, bên phía cảnh sát gửi tin cho tôi, rằng đoàn phim cam kết sẽ tìm cách giải quyết, tạm thời viết giấy nợ cho tôi.
Có giấy nợ trong tay, tôi cũng không ép người quá đáng, chỉ cần họ trả tiền từ từ là .
Nhưng tôi không ngờ, chỉ vài ngày sau đã có chuyện xảy ra.
Ban đầu, tôi đang đi trên đường thì vô cớ bị ai đó hắt nước vào mặt, còn bị mắng xối xả.
Tôi chẳng hiểu đầu đuôi chuyện gì, cho tới khi thân gửi cho tôi một video.
Mở lên xem, tôi mới phát hiện hóa ra mình bị cư dân mạng tấn công.
Trong video, Từ Vi Vi khóc lóc thảm thương: “Chúng tôi chỉ là diễn viên nhỏ tận tụy với nghề, nào ngờ lại bị người ta tống tiền.”
“Một cái bình hoa, chủ nhà cứ khăng khăng trị giá gần hai trăm triệu tệ, bán tôi đi cũng không đền nổi!”
Cô ta nức nở nghẹn ngào, dáng vẻ vô cùng đáng thương: “Nếu đồ vật thực sự đắt giá như , sao chủ nhà lại cho chúng tôi vào quay chứ?”
“Nhưng giờ chúng tôi chẳng thể gì , người ta bảo nó đáng giá thì nó đáng giá.”
Sau đó, ta lại cầm tờ giấy nợ lên, đỏ hoe mắt, giọng cương quyết: “Số tiền lớn thế này, tôi có cả đời cũng không trả nổi.”
“Hay là nếu tôi chết đi, có phải sẽ giải thoát không?”
“Hy vọng kiếp sau sẽ không gặp lại loại người xấu xa như nữa.”
2
Video này trở nên cực kỳ hot, thu về hàng chục triệu lượt thích, phần bình luận lại tràn ngập những lời chửi rủa.
【Cô ta trông đúng kiểu hồ ly tinh, mỹ nhân rắn rết chính là loại người này chứ đâu.】
【Mặt dày, quá mức mặt dày! Thiếu tiền đến mức này thì đi mà bán thân đi!】
【Tôi nguyền rủa cả nhà ta không chết tử tế!】
Những lời lăng mạ và nguyền rủa chiếm trọn phần bình luận. Chỉ có một số ít người tỉnh táo lên tiếng:
【Mọi người đã từng nghĩ chưa, nếu chuyện này là thật, chủ nhà sẽ đau lòng đến mức nào?】
【Làm hỏng đồ thì bồi thường, đó chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?】
【Còn có cả giấy nợ rồi, điều đó chẳng phải chứng minh rằng chủ nhà hoàn toàn có lý sao?】
Nhưng chỉ vài bình luận lý trí ấy nhanh chóng bị nhấn chìm.
Phía dưới toàn là fan của Từ Vi Vi, không chỉ chửi bới tôi và những cư dân mạng công bằng, mà còn lôi cả gia đình chúng tôi vào để chửi rủa.
Tôi tìm thấy một liên kết video khác trong phần bình luận.
Nhấn vào thì thấy đoạn video quay lại cảnh tôi ở ngôi nhà cũ ngày hôm đó, đã bị cắt ghép ác ý. Trong video, tôi trở nên chua ngoa và cay nghiệt, còn Từ Vi Vi lại là một đóa bạch liên vô tội đáng thương.
Cùng với đó là hình ảnh những mảnh gốm sứ vỡ nát trên sàn nhà.
Không cần cũng biết phần bình luận chắc chắn toàn là những lời chửi bới.
Điện thoại chợt đổ chuông. Tôi qua, là một số lạ. Vừa bắt máy, giọng của Từ Vi Vi đã vang lên trong ống nghe:
“Thế nào? Bị cư dân mạng công kích có cảm giác không dễ chịu nhỉ?”
“Chuyện này nếu chịu bỏ qua, tôi sẽ với fan rằng mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa.”
“Còn nếu không, thì đừng trách tôi không nhắc nhở trước.”
Tôi mím môi, giọng điệu mang theo ý chế giễu: “Vậy, ý là tôi không nên nhận khoản bồi thường nữa?”
Giọng của Từ Vi Vi đầy khinh miệt:
“Cô chỉ là một đứa con trẻ tuổi, ai mà biết tiền của từ đâu ra?”
“Biết đâu chừng cái bình hoa đó cũng là do ông già nào tặng thì sao?”
“Giờ cả cộng đồng mạng đều đang chửi rủa , nếu còn không biết điều, cẩn thận ngay cả ông già của cũng sẽ đá đấy.”
Tôi cầm điện thoại ra xa một chút, thản nhiên hỏi: “Vậy khi nào trả nợ?”
Đầu dây bên kia im bặt trong giây lát, sau đó là tiếng nghiến răng nghiến lợi:
“Đồ tiện nhân, cứ đợi đấy!”
Tôi tưởng rằng Từ Vi Vi sẽ lại giở trò gì tiếp theo, không ngờ chỉ vài ngày sau, ta đã chuyển khoản một triệu tệ vào tài khoản của tôi.
Trong điện thoại, giọng ta đầy kiêu ngạo:
“Chu Hoàn Hoàn, một triệu này coi như tôi thưởng cho . Phần còn lại tôi không trả một xu nào đâu, không phục thì cứ việc kiện tôi.”
“Bạn trai tôi cái bình đó là đồ giả, hàng thật đang ở nhà họ.”
“Đến lúc đó, ấy sẽ đội luật sư giỏi nhất để bào chữa cho tôi.”
Chẳng mấy chốc, Từ Vi Vi đăng tải bằng chứng chuyển khoản một triệu tệ lên mạng. Trong buổi livestream, ta bộ thẹn thùng :
“Trình Dục cái bình hoa đó là hàng giả, hàng thật vẫn đang ở nhà bọn họ.”
“Dù sao cũng chỉ là chút tiền lẻ, không cần quá so đo, đưa ta một triệu là rồi.”
“Anh ấy bảo tôi không cần phải dính dáng quá nhiều với loại người tham tiền như ta, tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi.”
Trùng hợp là lúc đó tôi cũng đang xem livestream. Nghe thấy ta lại nhắc đến trai mình, tôi bỗng tò mò.
Một người có thể tiện tay chuyển khoản một triệu, chắc hẳn gia thế không tầm thường, hẳn là người trong giới của chúng tôi.
Nhưng trong giới của chúng tôi, ai mà không biết cái bình hoa đó đã tôi mua về chứ?
Trong lòng tôi dấy lên chút nghi hoặc. Đến khi nghe ta nhắc đến cái tên “Trình Dục”, tôi lập tức sững người.
Là người mà tôi đang nghĩ đến sao?
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã tìm câu trả lời trong phần bình luận.
【Xem ra Vi Vi nhà chúng ta sắp gả vào hào môn rồi nhỉ.】
【Thái tử của giới quyền quý Bắc Kinh với Vi Vi thật là xứng đôi quá đi!】
【Thái tử Bắc Kinh? Họ Trình? Có phải tôi đang nghĩ đến nhà họ Trình đó không?】
【Người phía trên, cậu đoán đúng rồi đấy, chính là hắn. Vi Vi là người duy nhất hắn công khai thừa nhận là .】
Tôi chằm chằm vào phần bình luận, khóe môi chợt nhếch lên—
Hóa ra là ta sao!
Tôi lấy điện thoại ra, bấm gọi một số.
Đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức, giọng điệu mang theo ý :
“Alo, chị à, cuối cùng chị cũng nhớ tới em rồi.”
Bạn thấy sao?