Vả Mặt Bà Điên [...] – Chương 6

Các bé khác trong lớp ba tuổi đều sợ hãi khóc theo.

Nhìn kỹ lại, tay Hứa đang chảy máu, tóc tai rối bù, mấy cúc áo sơ mi bị bung ra, cổ và mặt đầy vết cào. Cô ấy nước mắt lưng tròng tôi, òa khóc: "Hiệu trưởng, em xin nghỉ việc, em không chịu nổi nữa!"

Bảo vệ và các giáo khác chạy đến, giữ chặt Tần Diệu Tổ, còn tôi thì vội đưa Hứa đến bệnh viện xử lý vết thương. Trên đường đi mới hỏi rõ chuyện gì xảy ra. Tần Diệu Tổ lên cơn thèm sữa, Hứa tốt bụng đưa sữa cho cậu ta không chịu uống, còn đổ sữa lên đầu các khác.

Cô Hứa định đưa cậu ta ra ngoài lớp để dỗ dành. Cậu ta bỗng nổi cơn thịnh nộ, tấn công Hứa, như phát điên mà cào cấu đánh đập ấy, còn cắn rách cả tay ấy.

Cô Hứa khóc : "Nó đúng là con thú không hiểu tiếng người! Y như mẹ nó , đúng là thần kinh!"

Đây là lần đầu tiên tôi gặp một đứa trẻ có tính công kích như .

Tôi nhận ra rằng, nếu cậu ta không rời khỏi trường mầm non, các bé khác có thể sẽ bị tổn thương bất cứ lúc nào. Nhưng đồng thời tôi cũng biết, ba mẹ Tần Diệu Tổ đều không phải người bình thường, họ chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý cho con nghỉ học.

Kế hoạch không mấy quang minh chính đại ấy lại một lần nữa xuất hiện trong đầu tôi.

Có nên thực hiện không?

Tôi vẫn còn đang phân vân, ba Tần Diệu Tổ đã giúp tôi quyết định.

6

Tôi gọi điện cho ba Tần Diệu Tổ, thông báo việc Tần Diệu Tổ đã đánh giáo.

Anh ta chẳng có chút hối lỗi nào, thờ ơ : "Con tôi chỉ là tính khí hơi xấu một chút thôi, trẻ con thì có sức mạnh gì đâu, tôi thấy các giáo của mấy người quá vô dụng, dỗ một đứa trẻ mà cũng không xong!"

Nói tiếp với ta, ta lập tức thoái thác: "Công việc của tôi rất bận, có gì cứ với vợ tôi! Dù sao chúng tôi cũng không chuyển trường đâu, mua nhà khó bỏ xừ, chỉ có trường mầm non của mấy người là rẻ với gần nhà thôi." Nói xong thì cúp máy, không chịu nghe điện thoại của tôi nữa.

Tôi cũng không ngạc nhiên lắm, người cùng giường hiển nhiên không thể khác tính.

Vậy thì đừng trách tôi dùng biện pháp đặc biệt.

Tôi gọi thẳng cho mẹ Tần Diệu Tổ, trước khi ta nổi đóa với tôi, tôi thành khẩn xin lỗi: "Chuyện này đều là lỗi của trường mầm non chúng tôi, để thể hiện lòng thành, tối nay tôi sẽ mang quà đến nhà xin lỗi chị. Chắc chị đang ở nhà phải không?"

Nghe tôi muốn tặng quà, giọng điệu ta lập tức thay đổi: "Thấy thái độ cũng thành khẩn đấy, tôi đang ở nhà. Nhưng đừng tặng mấy thứ rẻ tiền, tôi chướng mắt."

Tôi lập tức đáp: "Vậy tôi hiểu rồi, điều kiện nhà chị tốt như , những thứ bình thường chắc chắn không vừa mắt chị rồi."

Tôi cố ý mua một cái túi giả, gói ghém đẹp đẽ mang đến.

Rõ ràng mẹ Tần Diệu Tổ chưa từng dùng đồ tốt, ngay trước mặt tôi mở ra xem đi xem lại cũng không phát hiện là hàng giả.

Cô ta toe toét, thái độ với tôi cũng xoay chuyển một trăm tám mươi độ: "Hiệu trưởng Thẩm, khách sáo quá. Chuyện lần này tôi không truy cứu nữa, Hứa đó không thể giữ lại , phải sa thải."

Tôi vội vàng đồng ý, dù sao tôi cũng đã cho Hứa nghỉ ốm rồi.

Lại thảo luận với ta về việc chăm sóc Tần Diệu Tổ, ta lại đề nghị chúng tôi một vú em cho con trai ta.

Tôi : "Nhân viên kiểu đó khó lắm, hơn nữa sữa của người bình thường, chắc chị cũng không yên tâm cho Diệu Tổ uống."

Cô ta lập tức phụ họa: "Đương nhiên rồi, nhất định phải do tôi đích thân kiểm tra, trông không quá xấu xí, học vấn cũng phải đạt chuẩn, ít nhất phải tốt nghiệp đại học 211, không thì con trai tôi uống sữa sẽ bị ngu đi."

Tôi thầm trợn mắt trong lòng, bên ngoài vẫn phụ họa.

Sau khi dỗ ta ngây ngất, tôi mới chuyển sang vấn đề chính: "Tôi nghe chồng chị buôn bán hoa quả, chắc ăn rất khấm khá phải không?"

Thực ra chỉ cần nhà cửa và cách trang trí của họ, tôi đã biết việc ăn của chồng ta không tốt lắm. Không thì ta đã chẳng mù tịt về túi hiệu như rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...