Vả Mặt Bà Điên [...] – Chương 5

[Tất nhiên, nếu có ai muốn học cùng lớp với con trai chấp thuận, chúng tôi cũng có thể sắp xếp. Cô xem, học phí này chuyển khoản hay trả bằng séc? ]

Vừa đăng xong nhóm phụ huynh lại náo nhiệt.

Mẹ Chu Nguyệt gõ ba chữ trước: [Tôi tán thành. ]

Các phụ huynh khác copy paste, đồng loạt bày tỏ đồng ý với phương án của tôi.

Mẹ Tần Diệu Tổ vừa khoác lác xong giờ hoảng hốt:

[Mười triệu? Sao không đi cướp luôn đi? Cô tưởng cái trường mẫu giáo này là trường quý tộc gì? Ngay cả trường quý tộc hàng đầu cũng không đắt thế. Cô có tin tôi tố cáo tống tiền không? ]

Không ngờ ta cũng biết luật.

Tôi thật sự tức tới bật , tiếp tục trêu:

[Mẹ Tần Diệu Tổ, nghe tôi này, mức phí của chúng tôi hoàn toàn không đắt. Dù sao kế hoạch là xây riêng một tòa nhà cho con trai , có cả sân chơi và phòng game. ]

[Chúng tôi còn bố trí huấn luyện viên thể hình, chuyên gia dinh dưỡng, đầu bếp hàng đầu, và thợ bánh Âu Á, nguyên liệu đều nhập khẩu vận chuyển bằng đường hàng không. ]

[Vì sự phát triển toàn diện của con trai , chúng tôi còn giáo viên bản ngữ dạy ba ngoại ngữ, piano, violin, mỹ thuật, thư pháp, môn nào cũng có đủ. Tất cả đều dạy một kèm một, tuyệt đối không để khác hưởng lợi. Còn golf, cưỡi ngựa nếu con thích cũng có thể sắp xếp. Sáng tối có tài xế riêng đưa đón, xe buýt trường cũng dành riêng cho bé, xe phải đẳng cấp, ít nhất hai triệu trở lên. ]

[Cô nghĩ xem, mười triệu có đắt không? ]

5

Mẹ Diệu Tổ tuy điên không đến nỗi quá ngu ngốc.

Cô ta nhanh chóng nhận ra tôi đang , tức giận quát:

[Cô tôi à? Cô có tin tôi lên Sở Giáo dục tố cáo không? ]

Nhưng các phụ huynh khác đều đứng về phía tôi, giúp tôi.

Mẹ Trương Kỳ: [Tôi thấy ý kiến của hiệu trưởng rất hay, con trai quý giá thế này, đương nhiên phải hưởng đãi ngộ cao nhất! ]

Mẹ Lý Minh: [Giơ cả hai tay tán thành, ai bảo con trai là hậu duệ của Tần Thủy Hoàng! ]

Mẹ Tô Minh Xuyên: [Mười triệu đối với gia đình như có là gì đâu, lần trước tôi nghe mẹ Diệu Tổ chồng kiếm vài tỷ một năm mà! ]

Thật là dám khoác lác.

Chúng tôi chỉ là trường mẫu giáo công lập bình thường.

Người sống ở khu này, tôi không dám tuyệt đối không có nhà giàu. Nhưng gia đình kiếm vài tỷ một năm, chắc chắn sẽ không cho con đến trường mẫu giáo của chúng tôi.

Quả nhiên, mẹ Tô Minh Xuyên vừa xong đã ra một tràng .

[Một năm vài tỷ, một tháng mười triệu có là gì! ]

[Không phải vì con, bao nhiêu tiền cũng không tiếc sao? Sao không lên tiếng nữa? ]

[Mẹ Diệu Tổ, đừng kinh sợ chứ, mau chuyển tiền để hiệu trưởng thấy năng lực tài chính của đi! ]

Mẹ Tần Diệu Tổ gào lên:

[Mấy người này đều không có ý tốt, muốn lừa tiền của tôi, đừng có mà mơ! ]

[Tiền nhà tôi cũng đâu phải từ trên trời rơi xuống, tưởng tôi dễ bị các người lừa chắc? Các người coi tôi là đồ ngu à? ]

[Hiệu trưởng, đừng có dùng chiêu này với tôi. Nếu không đáp ứng cầu của tôi, tôi có cả trăm cách để đối phó với ! ]

Nói xong, ta còn gửi cho tôi mấy emoji mang tính phạm.

Các phụ huynh khác đều bày tỏ sự đồng cảm với tôi, đồng thời càng thêm lo lắng cho con em họ.

Tôi cũng không còn nhẫn nhịn nữa:

[Mẹ Tần Diệu Tổ à, đã không có tiền mà cầu lại cao như thì chỉ còn cách chuyển trường thôi. Chi phí tôi sẽ bảo kế toán hoàn trả đúng, phiền chị đến đón con về. ]

[Trường mầm non chúng tôi không đủ đẳng cấp, không hầu hạ nổi cậu ấm nhà chị đâu! ]

Cô ta tiếp tục cứng đầu, không chịu chuyển trường, còn đe dọa sẽ tố cáo tôi lên Bộ Giáo dục. Cô ta còn dọa sẽ tố cáo thái độ phục vụ của trường mầm non chúng tôi cực kỳ tệ, hiệu trưởng đứng đầu tống tiền ta, sẽ khiến trường mầm non chúng tôi mang tiếng xấu khắp nơi.

Đang định đáp trả thì từ dưới lầu vọng lên tiếng trẻ con khóc.

Tôi vội chạy xuống xem hình. Cô giáo sinh hoạt ôm chặt Tần Diệu Tổ đang gào khóc, cố gắng bế cậu ta ra khỏi lớp học. Tần Diệu Tổ vừa đá vừa đánh vừa cắn ấy, như một con thú nhỏ điên cuồng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...