Tôi tưởng chuyện này coi như đã kết thúc.
Không ngờ ngày hôm sau, người phụ nữ điên đó đột nhiên xông vào văn phòng của tôi.
Hung hăng túm lấy áo tôi, tát tôi hai cái một trái một phải:
"Đồ hồ ly tinh, dám quyến rũ chồng tôi, đồ không biết xấu hổ, tôi xé nát mặt ra!"
3
Tôi không hề đề phòng, bị đánh đến choáng váng, hoa mắt chóng mặt, may mà các giáo viên khác kịp thời chạy đến kéo ta ra.
Cô ta vẫn không buông tha, hét lên đòi đánh chết tôi.
Ngày đầu tiên khai giảng, trong trường có nhiều phụ huynh, nghe thấy tĩnh đều chạy đến xem.
Thậm chí có người còn lấy điện thoại ra quay, vừa quay vừa hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Cô ta bắt đầu khóc lóc tố cáo với đám đông:
"Cô hiệu trưởng này, ta lấy con trai tôi cớ để quyến rũ chồng tôi. Mọi người đánh giá giúp tôi xem, người vô sỉ như , có xứng đáng giáo viên không?"
Những phụ huynh không biết sự thật bắt đầu chỉ trỏ tôi.
"Nghe có một số giáo mầm non chuyên nhắm vào phụ huynh giàu có, chậc chậc. . . mới khai giảng đã ra tay rồi, gấp gáp quá nhỉ?"
"Trường mầm non có phong cách thế này, tôi phải cân nhắc cho con chuyển trường thôi."
"Là hiệu trưởng nữa chứ, đến mặt mũi cũng không cần nữa rồi!"
Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, hoàn toàn không muốn giải thích, gọi điện báo cảnh sát.
Nghe tôi báo cảnh sát, bà điên càng trở nên điên cuồng: "Cô còn mặt mũi nào báo cảnh sát? Cô tưởng tôi sợ à? Dù có gặp cảnh sát tôi cũng có lý do, quyến rũ chồng tôi, đạo đức suy đồi, phải lấy cái chết tạ tội!"
Tôi biết ta là người điên nên không nhiều lời, chỉ hỏi thẳng:
"Cô tôi quyến rũ chồng , có bằng chứng không? Vu khống không chứng cứ thì tôi có thể kiện tội phỉ báng."
Cô ta chống nạnh, nước miếng văng tung tóe: "Cô không sự đồng ý của tôi mà, lại gọi điện riêng cho chồng tôi, chuyện tận năm phút đồng hồ, thế không phải quyến rũ là gì?"
Tôi suýt bị sặc nước bọt, gọi điện năm phút là quyến rũ chồng ta sao?
Đúng là điên thật, logic kỳ quặc!
May mà tôi có kinh nghiệm đối phó với phụ huynh, lập tức mở đoạn ghi âm cuộc gọi hôm qua.
"Cô tự nghe đi, xem tôi quyến rũ chồng thế nào!"
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ thảo luận với ba của Tần Diệu Tổ về những cầu vô lý của bà điên, hơn nữa còn lịch sự rằng trường mầm non chúng tôi không thể đáp ứng cầu của họ.
Mong ta hoặc là chuyển trường cho con, hoặc là thuyết phục vợ bớt chuyện với chúng tôi.
Từ đầu đến cuối, không có nửa câu nào liên quan đến "quyến rũ", càng không có bất kỳ sự phạm hay mập mờ nào.
Bà điên vẫn không buông tha:
"Chúng ta đều là phụ nữ, tôi không ra ý đồ của sao? Cô chỉ lấy con cớ, cố chuyện với chồng tôi, có ý đồ xấu!"
Những phụ huynh vừa chỉ trích tôi cũng ngớ người.
"Người phụ nữ này có bị hoang tưởng không?"
"Trông tinh thần không bình thường, bệnh tâm thần có di truyền không? Cô ta không chạy đến trường đánh con tôi chứ?"
"Ôi, suýt hiểu lầm hiệu trưởng, cái tật nhiều chuyện của tôi thật đáng chết!"
"Ai có thể nghĩ có người điên đến thế? Vu khống người ta vô căn cứ!"
"Chồng ta cũng xui xẻo tám đời, cưới phải một người điên như !"
"Hiệu trưởng, để người như vào trường mầm non, nguy hiểm cho sự an toàn của trẻ em!"
Bà điên thấy không ai ủng hộ, lập tức nổi nóng:
"Các người sao thế? Không có chính nghĩa à? Cô hiệu trưởng này là người thứ ba đấy!"
Có người nhắc nhở ta:
"Cô nên đi khám bác sĩ đi, muộn quá sẽ không chữa !"
Cô ta tức giận chửi bới:
"Cả nhà mới phải đi khám bác sĩ, loại người hồ đồ như , sớm muộn chồng cũng ngoại ! Chồng tôi xuất sắc như , tôi không canh chừng kỹ, sớm đã bị con hồ ly tinh cướp mất rồi!"
Cô giáo Hứa nhỏ giọng nhắc tôi:
"Cô hiệu trưởng, tìm cách khuyên họ rút học bạ đi, người như thật sự không dám đụng vào!"
Tôi đương nhiên muốn khuyên rút, hôm qua gọi điện cho ba Tần Diệu Tổ, đã nhấn mạnh nhiều lần rằng trường mầm non chúng tôi năng lực có hạn, không thể đáp ứng cầu của gia đình họ, xin họ chuyển đến trường mầm non phù hợp với tiêu chuẩn của họ hơn.
Bạn thấy sao?