Vả Lật Mặt Đứa [...] – Chương 6

Sau khi cúp điện thoại, nó hào hứng hỏi tôi:

"Mẹ, sao bọn họ không tự đuổi ông ta đi?"

"Mẹ với ông ta, chỉ cần người nhà họ đuổi ông ý đi, ông sẽ ngã vật ra đất "vô " chạm vào đồ sứ nào đó."

Con trai tôi giơ ngón tay cái lên:

"Như mẹ mong đợi, tuyệt vời."

Tôi gắp miếng thịt cuối cùng trong nồi bỏ vào bát:

"Con vẫn còn nhiều thứ phải học."

Con trai tôi bơ tôi, tập trung lục lọi trong nồi:

"Thịt của con đâu rồi..."

Khi nhà họ Lý đến, chúng tôi đã ăn xong trái cây tráng miệng sau bữa tối.

Vợ chồng tôi quyết định không chuyện, để con trai tự mình giải quyết mọi việc.

Tôi bật ngay khi Lý Nhu mở miệng.

"Lâm Nam, ý là gì? Anh muốn hủy bỏ hôn ước với tôi? Vậy ngần ấy năm thanh xuân, định đền bù tôi như thế nào? Tôi cho biết, số tiền quà hứa hôn này một xu cũng không nhận . Cả căn nhà tân hôn cũng phải đứng tên tôi, coi như đền bù mấy năm tuổi thanh xuân của tôi."

Tôi Lý Nhu chuyện trơ trẽn trước mặt, trong lòng cảm thấy khó chịu, sao ta không vào viện tâm thần nhỉ?

May mắn là bây giờ tôi mọi việc, có thể ngăn chặn tổn thất kịp thời.

Con trai tôi tỏ vẻ chán ghét:

"Não có vấn đề à? Gia đình đã lừa dối tôi trước. Tôi còn chưa đòi bồi thường, còn không biết xấu hổ tìm tôi đòi tiền?"

Lý Nhu lộ ra chút áy náy:

"Ai nhà chúng tôi lừa gạt? Tôi cũng không có sẽ không cưới ."

Con trai tôi tức giận :

"Cô còn muốn cưới tôi? Cô xứng chắc? Hai chân xẻ thành chân bạch tuộc luôn đi. Rồi sao? Cô tính lấy tôi lốp dự phòng chắc, chờ đám đàn ông có tiền đó vứt bỏ rồi mới đến tìm tôi tiếp nhận à?"

Lý Nhu tức giận:

"Vậy thì muốn gì? Không phải vì là kẻ thua cuộc sao? Ở bên , tôi thậm chí không có nổi một chiếc xe tốt hơn để đi. Mỗi lần đi chơi với các chị em, có thấy trai họ lái xe gì không? Trong khi chỉ đi một chiếc xe tàn tạ có giá hơn 100.000 tệ, tôi thấy xấu hổ thay !

Con trai tôi càng tức giận thì càng trở nên bình tĩnh hơn:

"Vậy ý lừa dối tôi là do tôi hả? Nếu đã coi thường tôi nghèo, ngay từ đầu lại theo đuổi tôi gì?"

Lý Nhu ngừng giả vờ:

"Anh còn có gan nhắc tới chuyện đó? Nếu không phải tôi thấy bộ quần áo mặc là của một thương hiệu lớn tôi còn tưởng rất giàu có. Anh cho là tôi có thể thích sao? Quần áo thì xấu như cờ hó, đi ăn ngoài cũng không đủ tiền ăn ở nhà hàng cao cấp, nghèo bỏ xừ ra."

"Hóa ra ngay từ đầu đến với tôi chỉ vì tiền thôi à?"

"Nếu không thì sao? Vốn tôi tiền quà 666.000 tệ để khó , không ngờ nhà lại thực sự gom góp đủ. Thấy muốn cưới tôi như , gia đình tôi đành miễn cưỡng chấp nhận."

Tôi mở to mắt, một lần nữa bị sốc trước sự vô liêm sỉ của Lý Nhu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...