Lý Nhu sắc mặt tái xanh:
"Các vừa hứa sẽ đến giúp tôi đòi lại công lý, là đang dối tôi à? Các đến đây để xem tôi diễn trò hề?"
Triệu Thanh Thanh mỉm :
"Nếu không? Cô cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc chắc? Chỉ cần vài lời là chúng tôi sẽ tin? Cô nghĩ rằng tiếng khóc giả tạo của khiến mọi người cảm lắm phải không? Chúng tôi là bộ phận nhân sự, phải đối phó với đủ kiểu người ngày nào cũng giả vờ ốm để xin nghỉ phép, kiểu người thích loạn không muốn bị sa thải. Còn là người khóc tệ nhất mà tôi từng thấy trong sự nghiệp của mình."
Lý Nhu cuối cùng cũng biết mình là một tên hề khi đứng đây, khuôn mặt méo mó muốn phát điên lại nhịn xuống. Cô ta đứng giữa đại sảnh, chịu đựng ánh mắt mỉa mai của mọi người, những người xung quanh đều chỉ trích ta. Chỉ mười phút, ta đã phải chịu một cú sốc tâm lý rất lớn, cuối cùng không thể chịu đựng nữa, che mặt bỏ chạy.
Tôi và lão Lâm xuất hiện, chặn ta lại:
"Ấy, đây không phải là Lý nợ tiền của chúng ta không chịu trả sao? Sao trông lại xấu hổ như ? Chẳng lẽ... bị báo ứng à?"
Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của tôi, Lý Nhu hiểu ra đây đều là sự trả thù của gia đình chúng tôi, dường như ta có một chút hối hận nhanh chóng biến mất.
"Tôi cho bà biết, trai của tôi nhất định sẽ giúp tôi! Anh ấy sẽ ! Mấy người với Triệu Thanh Thanh chờ chết đi!"
Bạn thấy sao?