Lý Nhu thấy Trần Kính Thiên và nhóm dự án của ông đầu tiên, ta thì thầm với những người bên cạnh:
"Là ta, chúng ta đi chặn ta."
Triệu Đức ở một bên vẻ mặt ủ rũ, trông như đang nghĩ tới sự việc nghiêm trọng, điều này càng khiến Lý Nhu tự tin hơn.
Cô bé bên cạnh Lý Nhu chạy tới chỗ Lâm Nam trước, ngăn lại.
"Anh chính là Lâm Nam đúng không? Làm sao một kẻ cặn bã chuyên quấy rối nữ đồng nghiệp như lại có thể vào công ty chúng tôi? Không muốn mất mặt thì nhanh từ chức rồi cút đi!"
Lâm Nam không hề hoảng sợ:
"Cô có chứng cứ gì không?"
Cô bé lập tức xác định:
"Tất nhiên là chúng tôi đã gặp nạn nhân."
Nói xong ta tiến tới nắm tay Lý Nhu:
"Đừng sợ, chúng tôi sẽ thay quyết định."
Lý Nhu hình như đã nhận ra điều gì đó không ổn, ta không thể rõ là gì, ta chỉ có thể đi theo lực kéo mà bước tới, đứng giữa đại sảnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào ta.
Khi ta lại, vừa kéo ra đây đã biến mất.
Lúc này ta mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy, Lâm Nam đứng một bên, mỉa mai :
"Cô là nạn nhân à? Lý Nhu, có dám chạm vào lương tâm mình tôi thật sự quấy rối dục không?"
Lý Nhu chỉ có thể cắn răng thừa nhận:
"Đúng . Những người như ..."
Lâm Nam lạnh lùng ngắt lời :
"Người như tôi? Người như tôi thì sao? Sao không lúc nhau? Sao không khi tiêu tiền của tôi? Sao không khi nhận tiền quà hứa hôn 660.000 tệ từ gia đình chúng tôi? Sao không khi tôi bắt gặp lừa dối tôi?
Lý Nhu hét lên:
"Anh dối! Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi! Đấy là vì muốn ép buộc tôi!"
Lúc này, màn hình ở giữa đại sảnh bắt đầu phát đoạn video giám sát ngày hôm đó.
Bạn thấy sao?