Giám đốc bộ phận nhân sự cau mày muốn đuổi đi, không ngờ ta lại hét về phía khu vực việc bên ngoài:
"Các chị em, trong công ty của các có kẻ biến thái!"
Tiếng hít vào phát ra từ khu vực việc, giám đốc bộ phận nhân sự bất ngờ trước hành của :
"Cô linh tinh gì đấy? Cô có bằng chứng không? Cô đang tung tin đồn, vu khống vô căn cứ!"
Lý Nhu tiếp tục bất chấp:
"Hôm nay tôi đến đây để tố cáo ta. Không ngờ thay vì quan tâm đến sự an toàn của các mà nhanh chóng sa thải ta, thì giám đốc của các lại bảo tôi đừng không linh tinh nữa. Các chị em, tôi bị ta quấy rối, tôi biết ta ghê tởm đến mức nào, mọi người nhất định phải cẩn thận. Nếu hôm nay mọi người để chuyện này bị đè xuống, sau này sẽ có thêm nhiều chị em bị ta !
Cô ta khá giỏi trong việc xúi giục người khác, người trong phòng nhanh chóng hỏi:
"Cô đang về ai ?"
"Là Lâm Nam, Phó quản lý dự án XX!"
Sau đó lại có một cuộc thảo luận khác:
"Là ta, tôi còn chuyện với ta nữa, không ngờ ta lại là loại người như ."
"Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài."
"Đúng , tôi đã nghĩ ta là người tốt..."
Một giọng bình tĩnh hỏi:
"Cô là Lâm Nam quấy rối , có bằng chứng gì không? Tại sao lúc đó không gọi cảnh sát? Nếu gọi cảnh sát, ta sẽ có tiền án, đây sẽ là một trở ngại lớn cho việc tìm việc của ta, cũng không cần phải đến đây để cho chúng tôi biết."
Lý Nhu ngừng lại, sau đó bắt đầu giả khóc:
"Thật xin lỗi, chuyện này tôi chỉ với quản lý của chúng tôi, chính ấy là người đã giúp tôi sa thải Lâm Nam. Tôi sợ nếu chuyện này lan ra, mọi người sẽ xấu sau lưng tôi. Tôi không có bằng chứng cụ thể nên không dám gọi cảnh sát. Nhưng tôi không nỡ thấy nhiều chị em gặp nguy hiểm như nên tôi mới đến đây để nhắc nhở các ."
Giọng bình tĩnh lại :
"Nếu không có chứng cứ, sao chúng tôi biết sự thật hay không?"
Lý Nhu nghẹn ngào :
"Tôi xin lỗi, tôi thật sự không muốn nhắc lại những việc ta đã đối với tôi nữa. Hơn nữa, tôi và ta không có thù oán gì cả, tôi có cần phải hy sinh danh dự của mình để loại bỏ ta sao?"
"Đúng , Trần Tịnh, không phải đang cố thanh minh cho Lâm Nam vì mối quan hệ của với ta đấy chứ?"
"Đúng , ấy là một rất dáng thương rồi..."
"Chúng ta không thể cứ để như , đi thôi, đi tìm ông Triệu để đòi lại công lý!"
Khi tôi cùng lão Lâm xách túi đi đến đại sảnh, con trai tôi vừa chuyện xong với Trần Kính Thiên, đang hẹn nhau đi ăn trưa. Cách đó không xa, một đám thiếu nữ vây quanh Triệu Đức đi tới sảnh tầng một.
Khi ba bên gặp nhau, trò hay bắt đầu.
Bạn thấy sao?