Chúng tôi đậu xe đối diện khu dân cư, lão Lâm gọi cho ban quản lý khu dân cư:
"Tôi là chủ nhà 2-18, tôi vừa mua một căn nhà trong khu dân cư của các . Giờ đang có nhiều người chặn cửa cổng khu dân cư, chúng tôi thậm chí còn không thể lái xe vào. Các nhanh chóng đi ra giải quyết sớm đi. Tôi không nghĩ họ là cư dân ở đây. Các vui lòng kiểm tra cẩn thận, đừng cho ai vào ".
Sau khi cúp điện thoại, chúng tôi bí mật xuống xe trốn vào rừng cây ở rìa khu dân cư. Năm phút sau, nhân viên quản lý khu dân cư và Dương Thịnh cùng lúc ra đến cổng.
Sau đó, một vòng tranh chấp mới nổ ra giữa đám người, giọng sắc bén của mẹ Lý xé nát bầu trời:
"Cái gì? Anh ta không phải là chủ sở hữu thực sự?"
Dương Thịnh bình tĩnh giải thích:
"Anh mới về Trung Quốc, còn chưa mua nhà mới nên cho mượn nhà để ở. Nhưng nếu em muốn dùng nơi này nhà tân hôn, có thể thương lượng với gia đình họ để mua".
Ồ, tố chất tâm lý này, đúng là một kẻ quen thói dối.
Lý Nhu :
"Mau mua đi. Chúng ta kết hôn không thể không có nhà."
Dương Thịnh ôm ta hôn một cái:
"Em đừng lo, có nhiều tiền, chuyện nhà cửa không cần lo lắng, nhất định sẽ biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới."
Lý Nhu nở một nụ ngọt ngào, có vẻ như ta đang ngượng ngùng trước sự dụ dỗ của tên lừa đảo.
Lý Quân và mẹ Lý đứng một bên tâng bốc:
"Dương Thịnh, Nhu Nhu nhà bác thật sự rất may mắn khi gặp cháu."
"Đúng , em rể tôi là người có khả năng việc lớn, nhà của thì..."
Dương Thịnh xua tay:
"Anh đừng lo, tiền mua nhà đối với em chỉ là hạt cát trên sa mạc. Khi em và Nhu Nhu kết hôn, em không chỉ trả tiền mua nhà cho mà còn có thể trả cả tiền sính lễ cho . "
Chỉ bằng vài lời, Lý Quân và những người khác đã bị dụ dỗ quay vòng vòng, như ch.ó cưng vây quanh Dương Thịnh , không ngừng nịnh nọt ta.
Bố Lý có chút nghi ngờ, vẫn :
"Vậy cháu liên lạc với cháu, để chúng ta vào nhà trước đi."
Dương Thịnh đi sang một bên bắt đầu gọi điện thoại, gia đình họ Lý chằm chằm ta từ phía sau, như sợ ta bỏ chạy.
Bạn thấy sao?