Sáng hôm sau, lúc chải đầu, thị nữ thắc mắc:
“Tiểu chủ, trên mặt người sao thế này?”
Ta vào gương, thấy trên má có một vết ửng đỏ.
Ta mơ hồ xoa hai cái: “Có lẽ… bị muỗi đốt chăng.”
Thị nữ ngập ngừng: “Gần sang đông rồi mà còn muỗi ư, nô tỳ lát nữa đi bắt thử.”
Còn đang định gì thêm, ngoài kia chợt xôn xao.
“Man tộc sắp đánh sang đây rồi, Hoàng thượng hạ chỉ các thành trì phía Bắc không kháng cự, triều đình ta sắp diệt vong rồi!”
04
Cùng lúc với cơn náo , Lưu công công cũng chạy đến.
Hôm nay Lưu công công đặc biệt cung kính, tít mắt:
“Nương nương, Hoàng thượng truyền gọi.”
Ta sững sờ, ngày thường phải quá trưa Hoàng thượng mới gọi, nay sao lại sớm như .
Ta còn chưa kịp dùng điểm tâm.
Thấy ta nghi hoặc, Lưu công công lại thêm:
“Hôm nay Hoàng thượng tâm trạng rất tồi tệ, mong nương nương cẩn trọng hầu hạ.”
Một câu thôi đã khiến tim ta thắt lại.
Ta vội sai thị nữ Hoán Nguyệt thay y phục, rồi gấp gáp theo Lưu công công đến Dưỡng Tâm Điện.
Còn chưa bước qua ngưỡng cửa, đã thấy một cái chén lưu ly bay ra, rơi xuống ngay chân ta và Lưu công công.
Lưu công công vội né sang bên, gượng : “Mời nương nương vào.”
Ta nhắm tịt mắt, cắn răng, cất bước vào trong.
Bước này, như thể bước vào mộ phần.
Trong điện lặng ngắt như tờ, cửa sổ đóng chặt, càng thêm u ám ngột ngạt.
Đồ vật trong điện gần như đã bị đập tan tành, xung quanh một đám thị nữ quỳ rạp, run bần bật.
Hoàng thượng ngồi phía sau án, tựa đầu lên tay, thần sắc cực kỳ đau đớn.
Ta len qua lớp mảnh vỡ trên nền, tìm một chỗ trống rồi đánh liều hành lễ.
Bốn bề im phăng phắc, không tiếng .
Ta len lén ngước , lại chạm phải đôi mắt hồ ly đỏ ngầu.
Ngài cuối cùng cũng mở miệng, khóe môi vẽ thành nụ tàn bạo:
“Ai cho ngươi vào?”
Hả?
Ta liếc Lưu công công, thấy hắn đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt chột dạ.
Thì ra gọi ta vào đây để thế mạng.
Ta đành cứng cỏi, chậm rãi thưa: “Thần thiếp tự nguyện vào.”
Ngài hỏi: “Ngươi vào gì?”
Ta nghĩ ngợi một lúc, dè dặt đáp:
“Hầu Hoàng thượng… ngủ?”
Không gian lặng như tờ vài giây.
Hoàng thượng đột nhiên đứng phắt dậy, sải bước đến bên giường.
“Qua đây.”
05
Thị nữ đều lui hết.
Ta đứng yên mặt đất, do dự không nhúc nhích.
Hôm nay ta mang đôi hài mình thích nhất, cả đời chưa từng đi đôi nào đẹp đến thế.
Dưới chân lại ngổn ngang mảnh gốm sứ vừa sắc vừa dày, nếu rách giày thì đáng tiếc biết bao.
Đột nhiên, phía trước vang tiếng bước chân.
Chưa kịp ngẩng đầu, Hoàng thượng đã đứng ngay trước mặt.
Ngài âm trầm tựa lệ quỷ đòi mạng: “Còn ngây ra đó gì, chờ trẫm bế ngươi qua à?”
Mắt ta sáng rỡ.
Bế ư?
Vậy giày sẽ không bị hư.
Cách hay!
Ta đầy mong đợi, cẩn thận giang rộng hai tay.
Người trước mặt dường như không hiểu hành ấy, ta như thể ta là quái vật.
Ta dứt khoát tiến lên, chủ ôm cổ ngài.
Bấy giờ ngài mới cử .
Bỗng nhiên lơ lửng giữa không trung, ta sợ hãi kêu lên, vô thức siết chặt vòng tay.
Ngài khẽ ho một tiếng.
Giọng trầm thấp khản đặc, như từ sâu trong cổ họng phát ra:
“Ngươi muốn siết chết trẫm à?”
Ta ngoan ngoãn nới lỏng tay, lén ngước lên .
Trong đôi mắt ấy toàn vằn đỏ, quầng mắt cũng thâm đen, tựa hồ cả đêm không ngủ.
Ta chợt nghĩ, chẳng lẽ vì đám Man tộc sắp đánh tới ư?
Nhưng không đúng, chẳng phải Hoàng thượng định đưa cả giang sơn dâng cho chúng hay sao?
Hay bạo quân suy tính cách diệt nước cũng mệt nhọc đến thế?
Ta ngẫm nghĩ, cảm thấy ngài giống y như kẻ ngốc nhà địa chủ ở thôn ta hồi trước.
Tính nóng nảy, dại khờ, lại gia chi tử.
06
Mấy ngày nay, Hoàng thượng dường như khó ngủ hơn hẳn.
Nhìn quầng mắt thâm sì triền miên của ngài, ta không khỏi nghĩ:
Chẳng lẽ đêm nào ngài cũng đi ăn trộm?
Thấy ngài trở mình trằn trọc, ta sực nhớ đến chuyện Lộ Minh tối qua chủ vỗ lưng ru ta ngủ.
Hay là ta cũng thử vỗ lưng cho Hoàng thượng?
Ta rụt rè đưa tay, vừa vỗ xuống một cái thì bắt gặp ánh đằng đằng sát khí, đành lặng lẽ rụt về.
Đọc thêm hơn 1 canh giờ, cuối cùng hơi thở của ngài sắp ổn định lại.
Ngay khi ta sắp thở phào nhẹ nhõm, thì một tiếng “ục ục” vang lên.
Ta khựng giọng, may mà Hoàng thượng chỉ chau mày, chưa tỉnh.
Ta khổ không thôi.
Hôm nay đến quá sớm, dẫn đến bây giờ bụng kêu ục ục không ngừng.
Ta ôm bụng, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục đọc.
“Ục ục ục~”
Ta theo bản năng liếc về phía long sàng.
Và bắt gặp đôi mắt rực lửa giận đang mở to mình.
07
Hoàng thượng quả nhiên nổi giận.
Ngài vung tay hất ta xuống giường, rồi túm lấy vạt áo ta.
Một gương mặt dữ tợn kề sát, hung hăng trừng mắt ta.
Ánh mắt ấy tựa như muốn người.
Ta theo bản năng nhắm chặt hai mắt.
Tiếng nghiến răng ken két vang bên tai: “Ngươi có thể khiến nó đừng kêu nữa không! Còn kêu nữa, trẫm ngươi!”
Không ăn cơm đã rất tủi thân rồi.
Giờ còn phải nghe cầu vô lý như , ta càng ấm ức hơn.
Nếu không phải sáng sớm ngươi nổi điên, giờ ta đã ăn xong bữa sáng ngon lành, rồi ngủ thêm một giấc.
Thân thể đang đói cồn cào, tinh thần cũng căng như dây đàn.
Nước mắt ta nhất thời trào ra.
Ngài gầm khẽ:
“Ngươi khóc cái gì!”
Ánh mắt ngài lúc không , lòng trắng lộ nhiều hơn, trông vừa lạnh vừa dữ.
Ta vốn chỉ muốn lặng lẽ ở hậu cung tìm chút miếng ăn.
Nay không những chẳng ăn , cái đầu còn sắp lìa khỏi cổ.
Ta mím môi, không kìm nữa, òa khóc nức nở:
“Ta đói, hu hu, ta đói mà!”
Tiếng khóc ấy dường như dùng hết sức lực cả đời ta.
Thanh âm to đến mức khiến Hoàng thượng cũng sững sờ.
Đã bật khóc thì ta dứt khoát khóc cho thỏa, nước mắt cứ thế ồ ạt tuôn ra.
Hoàng thượng hoàn hồn, vành tai đỏ ửng lên như sắp nhỏ máu, thô bạo bịt miệng ta lại.
Ta chớp chớp đôi mắt đẫm lệ ngài.
Ngài bèn che luôn mắt ta:
“Đừng khóc nữa! Trẫm… trẫm cho ngươi ăn là !”
Bạn thấy sao?