Trúc mã là một kẻ què.
Ta đánh què.
Còn ta là một đứa ngốc.
Hắn đập ngốc.
Hai nhà bàn bạc, một kẻ què, một đứa ngốc, gộp lại thành một đôi cho xong chuyện.
Thế là, ta chảy nước miếng, hắn khập khiễng.
Cả hai quỳ trước bàn thờ bái thiên địa, trở thành phu thê.
Nhưng sau khi thành thân, ta bỗng thông minh tuyệt đỉnh, còn hắn thì chạy nhanh như chó.
Hai kẻ nhau, đồng thanh hỏi:
"Ngươi giả vờ à?!"
01
"Tối qua các con có... hay không?"
Sau ngày thành thân.
Ta đến thỉnh an mẹ chồng.
Bà hai chúng ta, muốn gì đó lại thôi.
Nghe bà hỏi, đầu óc ta như quay lại thời điểm trước khi thành thân.
Hôm ấy, mẫu thân đặc biệt lấy một cuốn sách nhỏ ra.
Chỉ vào những hình vẽ bên trong mà giảng giải cẩn thận cho ta.
Khiến mặt ta đỏ bừng lên, nóng như lửa.
Ngày thành thân, ta cứ thế đỏ mặt, cùng biểu tỷ đồng thời xuất giá.
Nghe mẫu thân , biểu tỷ sẽ gả cho một thiếu niên tướng quân dũng.
Ta không biết tỷ ấy sẽ gả cho ai, trong lòng cũng vui thay cho tỷ.
Ngày đó, gia tộc tổ chức hôn lễ cho hai người con :
Một người gả cho thiếu niên tướng quân phong độ phi phàm.
Một người gả cho một thư sinh què đầy học thức.
Trước cổng lớn, dân chúng hiếu kỳ vây chặt, không còn chỗ chen chân.
Bá mẫu tươi rạng rỡ.
Còn mẫu thân ta thì trăm bề lưu luyến, nắm lấy tay ta không buông:
"Con ngốc của ta, gả đi rồi không còn ai bảo vệ con nữa."
"Nó chê con ngốc thì sao? Con khát thì sao? Con đói thì sao đây..."
Bà càng lúc càng buồn bã.
Nhưng bá mẫu thì như sợ hôn sự xảy ra biến cố, vừa thấy bóng dáng tân lang liền vội vàng nhét biểu tỷ vào kiệu hoa.
Dưới ánh nắng, thiếu niên tướng quân cưỡi ngựa tiến đến.
Áo giáp sáng loáng, ngựa hùng dũng phi nhanh, người cũng tuấn vô song.
Trong đám đông, toàn là ánh mắt ngưỡng mộ.
Họ đều biểu tỷ gả một tấm chồng hiển hách.
Nhưng trong đầu ta, như có tiếng sấm nổ vang.
Sao lại là Tiêu Vi?!
Khi còn nhỏ, ta từng có hôn ước với hắn.
Sau khi ta bị ngốc, Tiêu lão tướng quân đến tận nhà từ hôn.
Không ngờ giờ đây, bá phụ bá mẫu lại thành thông gia với hắn.
Bá mẫu thấy ta đứng đơ người, liền đẩy ta ra, hối hả gọi người nâng kiệu lên.
Mọi người đều tưởng đứa ngốc như ta đang ghen tị với biểu tỷ, ai nấy đều ta với ánh mắt chế giễu.
*
Tiêu Vi cũng sững sờ, hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh tới, muốn nắm tay ta, hỏi ta vì sao chưa lên kiệu.
Chẳng lẽ hắn không biết hôm nay hắn cưới ai sao?
Bá mẫu chắn trước mặt ta, gượng :
"Hiền tế, tân nương tử ở trong kiệu kìa, đừng nhầm."
Quản gia bên cạnh ghé tai nhỏ với Tiêu Vi, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, trông có chút khó coi.
Hắn im lặng, chằm chằm ta một lúc lâu.
"Công tử, lấy đại cục trọng."
Cuối cùng, dưới sự thúc giục của mọi người, hắn dường như hạ quyết tâm, luyến tiếc ta một cái, rồi mạnh mẽ xoay người lên ngựa rời đi.
Để lại kiệu hoa của biểu tỷ xa dần, xa dần, cho đến khi chỉ còn là một chấm đỏ nhỏ.
Tiếng trong đám đông lại vang lên.
Thân ảnh của Tạ Tiến dần xuất hiện.
Hắn bước đi không vững, dáng đi xiêu vẹo, vẫn kiên trì tự mình đi bộ đến đón dâu.
Dân chúng chỉ trỏ, nhạo.
"Nghe nương này trước từng đính hôn với tướng quân kia, giờ lại gả cho một kẻ què, thật đáng tiếc."
"Cũng hết cách, phu nhân tướng quân sao có thể là một đứa ngốc?"
"Các ngươi không biết à, kẻ què này trước kia từng đính hôn với công chúa đấy. Giờ hắn cưới ngốc này, cũng chẳng rõ ai lỗ hơn ai."
"Thật sao...?"
Lời bàn tán khiến các trưởng bối trong họ cảm thấy mất mặt, vội vàng cúi đầu, lánh vào trong nhà.
Ta nghe những lời khó nghe ấy, lén lút liếc Tạ Tiến một cái.
Tạ Tiến đứng dưới ánh nắng ấm áp.
Dáng người tựa như băng ngọc từ núi Thiên Sơn, đơn độc giữa thế gian.
Dù nghe những lời khó nghe như thế, hắn vẫn điềm nhiên, khuôn mặt luôn giữ nụ nhàn nhạt.
Hừ, những kẻ nông cạn kia.
Nếu không phải vì phu quân ta què một chân, thì một trăm thiếu niên tướng quân cũng không sánh với hắn.
Huống hồ, hắn cưới ta cũng chẳng thiệt thòi gì.
Công chúa chỉ dựa vào việc có một người cha tốt, ta nhất định không thua kém công chúa!
Công chúa có từng đau lòng vì hắn như ta không?
Ta giận dỗi bước xuống bậc thềm, nhảy ba bước xuống đất, không muốn hắn què một chân mà phải bước lên bậc thềm cao như thế.
Bá mẫu nhạo, ta đúng là ngốc, lúc trước còn trộm tướng quân của bà, giờ lại chạy theo gã què này mà nũng nịu.
Tạ Tiến dường như không nghe thấy, nhanh chóng khập khiễng bước tới, đỡ lấy ta.
"Đứa ngốc, cẩn thận kẻo ngã!"
"Gã què, chàng đi có vững đâu mà dạy ta?"
Chúng ta từ nhỏ cứ gặp nhau là cãi, không ngờ ngày thành thân cũng chẳng khác gì.
"Hôm nay không giống hôm qua, đi theo ta, đừng có chạy lung tung, nghe chưa?"
Hắn như sợ ta – đứa ngốc này – bỏ chạy, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, cẩn thận dìu ta lên kiệu hoa, một tấc cũng không rời.
Bạn thấy sao?