01
"Đêm qua các con có... không?"
Sau đêm tân hôn, ta đi thỉnh an bà mẫu.
Bà chúng ta, muốn lại thôi.
Nghe bà hỏi, tâm trí của ta bất giác quay về trước ngày thành thân.
Lúc ấy, mẫu thân ta cố ý cầm một cuốn sách nhỏ.
Chỉ vào những hình vẽ trong sách, giảng giải rất tỉ mỉ cho ta.
Khiến mặt ta đỏ bừng.
Ngày thành thân, ta đỏ mặt cùng tộc tỷ đồng thời xuất giá.
Nghe mẫu thân , tỷ tỷ sẽ gả cho một thiếu niên tướng quân dũng.
Ta không biết tỷ tỷ sẽ gả cho ai.
Nhưng cũng thấy vui mừng thay nàng.
Trong một ngày, tộc ta gả đi hai nữ nhi.
Một người gả cho thiếu niên tướng quân phong thái ngút trời.
Một người gả cho kẻ què bụng đầy kinh luân.
Cửa lớn bị dân chúng vây kín, tiếng bàn tán ồn ào.
Bá mẫu tươi như hoa.
Còn mẫu thân ta lại trăm phần không nỡ, nắm tay ta không buông.
"Con ngốc của ta, gả qua đó sẽ chẳng còn ai bảo vệ con."
"Nếu hắn chê con ngốc thì sao? Con khát nước thì sao? Đói bụng thì sao?"
Bà càng càng buồn bã.
Nhưng bá mẫu như sợ chuyện thành thân có biến cố, vừa thấy thân ảnh tân lang xuất hiện liền vội vã nhét tỷ tỷ vào kiệu hoa.
Dưới ánh mặt trời, thiếu niên tướng quân cưỡi ngựa tiến tới.
Y phục rực rỡ, tuấn tú phi phàm.
Trong đám đông, đầy những ánh mắt ngưỡng mộ.
Họ đều tỷ tỷ ta gả thật vinh quang.
Nhưng trong đầu ta như có tiếng sét đánh.
Sao lại là Tiêu Vi?!
Lúc nhỏ, ta từng có hôn ước với hắn.
Sau khi ta bị ngốc, Tiêu lão tướng quân liền đến từ hôn.
Không ngờ, nay bá phụ bá mẫu lại kết thân với nhà hắn.
Bá mẫu thấy ta ngẩn người.
Một tay đẩy ta ra, vội vàng gọi người nâng kiệu.
Mọi người đều cho rằng đứa ngốc như ta đang ghen tỵ với tỷ tỷ, ta như thể đang xem trò .
Tiêu Vi cũng ngẩn người, xuống ngựa, tiến lại muốn nắm tay ta hỏi vì sao chưa lên kiệu.
Lẽ nào hắn không biết hôm nay hắn cưới ai?
Bá mẫu chắn trước mặt ta, gượng: "Hiền tế, tân nương tử ở trong kiệu, ngươi đừng nhầm."
Quản gia bên cạnh thì thầm với Tiêu Vi điều gì đó, sắc mặt hắn trở nên khó coi.
Hắn im lặng, ta rất lâu.
"Công tử, đại cục quan trọng."
Cuối cùng, dưới sự thúc giục của mọi người, hắn dường như hạ quyết tâm, lưu luyến ta một cái, rồi xoay người, thúc ngựa bỏ đi.
Bỏ lại kiệu hoa cách xa phía sau.
Khi kiệu hoa của tỷ tỷ dần biến thành một chấm đỏ nhỏ.
Tiếng ồn ào lại vang lên.
Thân ảnh của Tạ Tiến từ từ xuất hiện, hắn bước đi loạng choạng, vẫn kiên trì đi bộ nghênh thân.
Người xem bàn tán xôn xao, thậm chí còn vang lên tiếng trộm.
"Nghe vị nương này từng đính hôn với vị tướng quân phía trước, giờ lại gả cho kẻ què này, thật đáng tiếc."
"Không còn cách nào, thiếu phu nhân của tướng quân phủ sao có thể là một đứa ngốc ?"
"Các ngươi không biết à, kẻ què này từng đính hôn với công chúa đấy, giờ cưới đứa ngốc này, ai thiệt hơn ai còn khó ."
Nghe những lời khó nghe ấy, các trưởng bối trong tộc cảm thấy mất mặt, chẳng còn niềm vui lúc nãy, cúi đầu chui vào trong nhà.
Ta lén Tạ Tiến một cái.
Hắn đứng dưới ánh mặt trời ấm áp, như ngọc thạch trên đỉnh núi tuyết, thanh cao mà độc lập.
Nghe nhiều lời khó nghe như , nét mặt hắn vẫn bình thản, đôi mày ẩn chứa ý .
Hừ, những kẻ nông cạn đó.
Nếu không phải người thọt nhà ta què một chân, thì dù có cả trăm thiếu niên tướng quân, cũng không sánh bằng hắn.
Nói đi cũng phải lại, hắn cưới ta cũng không thiệt.
Công chúa chẳng qua có một phụ thân tốt, ta há lại thua kém công chúa?
Công chúa có biết đau lòng cho người què không?
Ta tức giận, nhanh chóng nhảy xuống bậc thềm, để hắn khỏi phải què một chân mà còn phải leo hết chừng đó bậc thang.
Bá mẫu khẩy, rằng ta quả nhiên là một kẻ ngốc. Ban nãy còn chăm chăm con rể của bà không rời mắt, giờ đây lại quay đầu, gấp gáp muốn gả cho một kẻ què.
Tạ Tiến tựa hồ không nghe thấy gì, què một chân vẫn nhanh chóng bước tới, đỡ lấy ta.
"Ngốc tử, cẩn thận kẻo ngã!"
"Người thọt, ngươi có đi vững hơn ta đâu?"
Hai chúng ta từ nhỏ hễ gặp mặt là cãi nhau, không ngờ đến ngày thành thân cũng chẳng ngoại lệ.
"Hôm nay không như mọi ngày, bám sát lấy ta, đừng chạy lung tung, biết chưa?"
Hắn như sợ ta ngốc đến mức chạy trốn, nắm chặt tay ta, cẩn thận từng li từng tí đưa ta lên kiệu, một tấc cũng không rời canh giữ bên cạnh kiệu hoa.
Kiệu hoa di chuyển một bước, hắn lê cái chân què đi hai bước.
Ta nghe tiếng bước chân khập khiễng của hắn, lòng bỗng nhiên thấy xót xa.
Tạ Tiến này đúng là ngốc, đường xa thế này lại không cưỡi ngựa.
Tiếng khóc của mẫu thân dần xa.
Tiếng của bà mẫu lại vang gần.
Bà mẫu, từ nhỏ đã ta lớn lên, bà không chê ta ngốc.
Ta bái đường với Tạ Tiến.
Uống rượu giao bôi.
Ta có chút căng thẳng.
Ta mà căng thẳng là lại nhớ sai lời mẫu thân dạy.
Không hai lời, ta lập tức nhào tới, đè hắn xuống giường.
Cái chân còn tốt của hắn bị ta đè đến đau nhức.
"Tần Dương Dương, ngươi có phải ngốc thật không?!"
Hắn hét lên với ta.
Ta thành ngốc chẳng phải là do hắn sao?!
Nếu không phải lúc nhỏ hắn chơi bắn ná trên cây, vô ý bắn trúng đầu ta, khiến ta đau quá nhặt đá ném trả, hắn rơi từ trên cây xuống...
Thì ta cũng chẳng thành ngốc tử, mà hắn cũng chẳng thành kẻ què.
Ta cũng sẽ chẳng phu nhân tướng quân không thành, mà hắn cũng chẳng phò mã gia bất thành.
Càng không nằm chung một giường dưới ôn hương hồng trướng như bây giờ.
Ta khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của hắn, trong lòng có chút ấm ức.
Hắn chẳng lẽ vẫn còn nhớ thương công chúa?
Nghe công chúa từ nhỏ đã ái mộ hắn, năm đó sau khi Chi phi từ hôn, công chúa tuyệt thực mấy ngày, đến nay vẫn không chịu đính hôn.
Tạ Tiến bộ dạng ngốc nghếch của ta, liền thở dài.
Hắn nằm bên cạnh ta, giọng đầy kìm nén:
"Ngủ đi, ta không giống mấy kẻ võ phu thô lỗ, ta là người đọc sách, không bắt nạt ngốc tử."
Hừ, ta thấy ngươi mới là ngốc!
Chuyện này cũng không biết.
Trước khi thành thân, chẳng lẽ nương ngươi không dạy ngươi sao?
Sáng hôm sau, trước sảnh chính...
Bà mẫu chằm chằm vào hai chúng ta, ánh mắt đầy mong đợi, kéo ta trở về từ những hồi ức đêm qua.
"Đêm qua các con... rốt cuộc có hay không...?"
Bà mẫu lại hỏi lần nữa.
Ta vốn là một ngốc tử, chuyện luôn thẳng thắn. Nhịn không , ta đem uất ức đêm qua trút ra:
"Ta đã nghe lời nương rồi, là hắn không biết ..."
Tách trà trong tay bà mẫu suýt chút nữa rơi xuống đất.
Tạ Tiến vừa nghe xong, què chân vẫn lao tới, dùng tay bịt kín miệng ta.
Bà mẫu liếc hắn một cái đầy ý vị sâu xa, ánh mắt mang theo bao điều muốn lại thôi.
2
Tạ Tiến giận ta mấy ngày liền, trách ta ngốc đến mức năng bừa bãi.
Hắn : "Ta là người què, không phải phế vật."
Nhưng lần này dù hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch điều tiếng.
Đến ngày về thăm nhà mẹ đẻ, hắn vẫn dậy từ rất sớm.
Hắn muốn đến nhà ta trước cả tỷ phu để giành phần hơn.
Ta không hiểu, chuyện này có gì đáng tranh giành.
Lần này, Tạ Tiến không đi bộ nữa, hắn sai người chuẩn bị chiếc xe ngựa lớn nhất trong phủ, chất đầy xe những lễ vật hồi môn.
Ta và hắn chỉ còn có thể chen chúc trong một góc nhỏ xíu.
Xe ngựa lắc lư, ta liên tục ngã vào lòng hắn.
Hắn do dự một hồi, rồi dang tay ôm ta vào trong ngực.
Vòng tay ấy sạch sẽ, ấm áp, khiến ta mơ màng ngủ thiếp đi thêm một giấc.
Đến khi ta nghe tiếng rao bán kẹo hồ lô mới tỉnh lại.
Ta ầm lên đòi ăn.
Vừa xuống xe không lâu, chúng ta đã chạm mặt một nhóm đồng môn của hắn.
Ta đang ôm chặt xiên kẹo hồ lô hắn vừa mua, miệng ăn đầy dính dớp.
Nhìn thấy ta, bọn họ không nhịn bật , chỉ trỏ.
"Đại tài tử của thư viện chúng ta mà lại cưới một đứa ngốc, thật đáng tiếc. Nếu năm đó ngươi không ngã từ trên cây xuống, giờ đã phò mã gia rồi."
"Tất cả đều do ngốc tử này ."
"Nghe cha ta , Hoàng thượng định ban hôn cho công chúa rồi, nàng chờ ngươi bao năm nay, đúng là sâu ý nặng."
Nghe những lời ấy, ánh mắt Tạ Tiến trở nên phức tạp, không biết hắn đang nghĩ gì.
Một gã béo vỗ vai hắn, ta với vẻ mặt ám muội:
"Nhìn nàng ngốc như thế, buổi tối liệu có biết hầu hạ người không?"
Những kẻ khác nghe thì cợt, tiếng đầy nhục mạ.
"Phịch!"
Chưa kịp phản ứng, Tạ Tiến đã tung một quyền vào mặt gã béo.
Hai người lập tức lao vào nhau, vật lộn.
Nhưng chân hắn bất tiện, chẳng mấy chốc đã bị gã kia đè xuống, cho ăn đòn.
Ta vứt kẹo hồ lô, lao lên cắn chặt tay gã béo.
Gã đau đớn hét lên, hung hăng đạp ta ngã xuống đất.
Nhìn thấy ta bị ngã, Tạ Tiến như phát cuồng, không biết lấy sức lực từ đâu, đẩy ngã gã béo, rồi ra sức đánh hắn.
Mặc cho những người xung quanh kéo, hắn vẫn không dừng tay.
Có lẽ nghe tin công chúa sắp thành hôn, hắn thật sự phát giận rồi.
Gã béo thở hổn hển, vừa giãy giụa vừa gào lên xin cứu mạng về phía góc tường.
Trong bóng tường, thấp thoáng một dáng người vội vã lướt qua.
Hình bóng nữ nhân đó, sao lại quen thuộc đến thế?
Nhưng Tạ Tiến vẫn đang điên cuồng đánh, ta không kịp nghĩ thêm, liền rưng rưng nước mắt, òa khóc lớn.
Hắn sắp tham gia kỳ thi, lúc này tuyệt đối không thể xảy ra án mạng .
Nghe tiếng khóc của ta, Tạ Tiến lập tức ngừng tay, lảo đảo đứng dậy khỏi người gã béo.
Đám đồng môn vội vàng đỡ gã béo, giờ đã bị đánh cho sưng húp bỏ chạy.
Tạ Tiến theo bóng lưng bọn chúng, đột nhiên ôm chặt lấy ta vào lòng, từng lời dứt khoát:
"Ngày sau nếu còn ai dám bắt nạt nàng, ta sẽ lấy mạng hắn!"
Bạn thấy sao?