Uyển Nương – Chương 9

Ta vẫn như thường ngày.

Cũng không rơi nước mắt, cũng không đau buồn, ngày ngày chơi đá cầu với A Nhược.

Giang sơn của Lưu Lương mới bình định, thỉnh thoảng vẫn nổi lên loạn lạc. Nếu không muốn một triều đại đoản mệnh, hắn phải không ngừng nỗ lực. Gần đây chiến sự phía Nam căng thẳng, hữu tướng không chỉ một lần thúc giục  hắn thân chinh ra trận.

Trước khi đi,  hắn đến gặp ta, lúc đó ta đang cố gắng luyện chữ.

Hắn đứng cách rất xa, cũng không thấy chữ ta viết trên lụa run rẩy đến mức không ra hình thù gì.

Lưu Lương : "Uyển Nương, ta lại phải đi nam chinh dẹp loạn rồi. Nàng tạm biệt ta một tiếng, không?"

Cảm giác này dường như lại trở về lúc ở Âm huyện, mỗi lần Lưu Lương muốn ra ngoài, đều ôm ta từ phía sau, một người cao lớn như mà lại biết nũng.

Chàng sẽ : "Uyển Nương, tạm biệt A Lương của nàng một tiếng, không?"

Chỉ là bây giờ khoảng cách giữa chúng ta đã quá xa rồi.

Ta đặt bút xuống, rất hiếm khi quay đầu Lưu Lương, một cái.

Ta : "A Lương, chàng phải trở về sớm nhé."

Ta nghe thấy tiếng rèm châu bị vén lên, tay Bệ hạ vén rèm châu, thân thể sắp bước vào rồi, vẫn còn sợ hãi và áy náy.  Hắn lui ra ngoài, ánh mắt lại rất sáng.

Bệ hạ : "Được. Ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về."

18

Buổi trưa ngày thứ hai sau khi Bệ hạ xuất chinh.

Ta thậm chí không thể xuống giường nữa, những ngày này, thật khó khăn cho ta khi phải cố gắng ăn nhiều cơm như . Ta sợ Bệ hạ biết ta bị bệnh nặng, khiến những ngày cuối đời của ta cũng không yên ổn, nên ngày ngày đều giả vờ vui vẻ để lừa hắn.

Những năm nay, ta đã chịu quá nhiều tổn thương, không chỉ trên thân thể, mà còn ở trong lòng, lâu ngày thành bệnh nan y. Những điều đã quên lại nhớ lại, thường xuyên mơ hồ không phân biệt giấc mơ và hiện thực, ta biết, ta không còn thuốc chữa nữa rồi.

Trước khi ngủ, ta vui vẻ với A Nhược: "A Nhược, tối qua ta mơ thấy cha ta và A Huynh, ta đã mười mấy năm không mơ thấy họ. Ta sắp đi gặp họ rồi."

A Nhược cố nén nước mắt.

Ta cọ cọ tay nàng, : "A Nhược, nàng thật tốt. Cảm ơn nàng. Sau khi ta đi rồi, nàng hãy với mấy lão bộc kia, dưới gốc cây sum sê trong sân ở Âm huyện, ta có chôn bốn mươi lượng vàng, bảo họ chia nhau hết đi. Ta không cần dùng nữa."

A Nhược nước mắt lưng tròng, hỏi ta: "Vậy Quý nhân, có lời gì muốn ta nhắn lại cho Bệ hạ không?"

Ta suy nghĩ một chút, : "Nàng với chàng, mấy chữ xấu xí viết trên bàn là để lại cho chàng."

Là hôm qua lúc chàng tạm biệt ta, ta cố gắng lắm mới viết mấy chữ đó.

Trên đó viết ——

"Giang sơn bạch cốt, vô khả hồi đầu.

Niên thiếu thác phó, sinh sinh bất kiến."

Mong rằng kiếp này, kiếp sau, vô số kiếp sau, đều không gặp lại Lưu Lương nữa.

Nói nhiều như , ta thật sự mệt mỏi, liền nhắm mắt lại.

Trong mơ, ánh nắng trong sân ấm áp, cây cối sum suê xào xạc.

Ta đẩy cửa ra, khóc lóc với chàng trai  bạch y: "Lang quân, ta đã chịu ủy khuất rất lớn!"

A Lương của ta thở dài, lau nước mắt cho ta, :

"Nhìn Uyển Nương của chúng ta xem, sao lại khóc rồi?"

Thời gian của ta và A Lương.

Mãi mãi dừng lại ở ngày này.

Không bao giờ tiếp tục nữa. 

 

 

HOÀN TOÀN VĂN

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...