Uyển Nương – Chương 5

Ta ở bên cạnh hắn nối lại xương gãy, đỡ hắn luyện lại kiếm pháp, ta đặt cược mạng sống của mình lên người hắn.

Sau đó, A Lương cũng đối xử với ta rất tốt.

Rất tốt rất tốt.

Ta như cây bèo trôi, cuối cùng cũng có nơi để dựa dẫm.

Một ngày nọ, A Lương hỏi ta: "Uyển Nương, nếu có một ngày ta nắm quyền cao chức trọng, nàng muốn gì?"

Ta ngây ra một lúc, : "Vậy chàng phải cho mọi người đều ăn no."

Không chỉ sống sót, mà còn phải ăn no mặc ấm.

A Lương của ta, có thể nhiều việc hơn là ta. Ta vẫn luôn biết điều đó.

11

Sau khi nhớ lại chuyện này, ta đoán A Lương chắc chắn đang việc dưới trướng Lưu Lương, việc vì dân chúng, chỉ là việc tương đối nguy hiểm, nên mới để ta ở trong cung Bệ hạ để lánh nạn.

Vì sợ ta lo lắng, nên không cho ta biết.

Vậy thì ta phải ngoan ngoãn một chút, không thể thêm rắc rối cho chàng ấy.

Phải ngoan ngoãn đợi chàng ấy đến đón ta.

Triều đình vì chuyện đổ máu trên Bạch Ngọc Đài, không dám trách móc Bệ hạ, người có thủ đoạn tàn nhẫn, hành nhanh như chớp, liền tập trung mũi nhọn vào ta.

Vậy mà lại đồn đại là do ta, Bệ hạ mới nổi điên gi.ết nhiều người như , không ít đại thần liên danh dâng tấu, cầu giế.t ch.ết ta, phi này.

Thật là bịa đặt, ta kéo thị nữ A Nhược lén mắng bọn họ tám trăm lần. Bệ hạ tự mình nổi điên thì liên quan gì đến ta.

Chỉ có A Nhược ra sự sợ hãi của ta, hết lần này đến lần khác an ủi ta: "Quý nhân, sẽ không sao đâu."

Quả nhiên Bệ hạ không nghe theo, coi như là còn chút lương tâm, đã bảo vệ ta.

Thậm chí còn để ta vẫn luôn cùng ăn cùng ở với hắn, ra vào đều có Kim Ngô Vệ bảo vệ.

Nghe đồn Bệ hạ vô , không phải . Đôi mắt phượng ta cũng không hề lạnh nhạt.

Chỉ là đôi khi hắn có vẻ hơi kỳ lạ.

Khi hắn luyện chữ, ta lại gần xem, không biết vì sao lại sinh ra một cảm giác quen thuộc, lại lần nữa đánh giá dung mạo Bệ hạ, đều là đôi mắt phượng giống nhau, ta : "Bệ hạ, Ngài có chút giống A Lương của ta."

Bệ hạ luống cuống đổ nghiên mực, mực dây ra cả long bào.

Hắn lặng lẽ đứng đó.

Hoảng hốt và đau buồn.

Khi A Nhược đắp thuốc lên vết bỏng ở chân ta, ta suy nghĩ một chút, với A Nhược: "Bệ hạ hình như không xấu xa như bọn họ ."

Cung nữ đều đã thay mới, chỉ có A Nhược là người ta quen thuộc.

A Nhược không gì, chỉ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt rất buồn ta.

A Nhược :

"Quý nhân, đừng nhớ lại nữa."

12

Trong cung tổ chức yến tiệc, để ăn mừng Bệ hạ xuất chinh ba tháng, bình định phản loạn thành công.

Ta hiếm khi tham dự những buổi yến tiệc lớn như , cùng với Tạ Hoàng hậu phân ngồi hai bên Bệ hạ. Trong yến tiệc, con cháu thế gia và những hàn môn quan lại đều tề tựu đông đủ, lại phân chia chỗ ngồi rõ ràng rành mạch.

Tạ tướng quân, đệ đệ ruột của Tạ Hoàng hậu, đang biểu diễn kiếm vũ. Con cháu Tạ gia, thân thủ phi phàm, kiếm quang như thoi đưa, khiến cả điện vang lên tiếng tán thưởng.

Ta quay đầu lại, phát hiện y phục của Hoàng hậu đã che kín đến tận cổ. Nhớ tới đêm mưa xuân hôm ấy, cảnh tượng Bệ hạ bóp cổ nàng thật đáng sợ, chắc hẳn vết bầm tím đến giờ vẫn chưa tan.

Ta có chút đau lòng thay nàng, nếu A Lương mà bắt nạt ta như , ta nhất định sẽ hận chàng đến ch..ết.

Ta từng nghe người ta , Tạ Hoàng hậu và Bệ hạ là thanh mai trúc mã, nhiều năm sau mới nên duyên vợ chồng, mối lương duyên như , chắc hẳn là có hiểu lầm gì đó.

Ta đến gần Bệ hạ, nhỏ giọng với chàng: "Bệ hạ, Ngài phải xin lỗi Hoàng hậu đấy."

Lưu Lương đang nâng chén rượu, nghiêng đầu sang nghe ta .

Ta có chút sốt ruột, kéo tay áo hắn: "Hôm đó Ngài bóp cổ nàng, bây giờ Ngài không nhanh chóng xin lỗi nàng, bồi tội cho nàng, e là sau này sẽ không thể cứu vãn nữa."

Lưu Lương không hề lay , rượu trong chén cũng không hề sánh ra ngoài, hắn ta, hỏi dồn dập: "Uyển Nương, phải xin lỗi như thế nào, phải bồi tội ra sao?"

Đến gần chàng, ta bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Hình như... hình như là mùi hương của cố nhân!

Ta còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã bị Lưu Lương đẩy mạnh một cái, loạng choạng ngã xuống đất. Ngay sau đó, một luồng kiếm quang xẹt qua tay áo Bệ hạ, tiếng vải vóc rách toạc vang lên. Kiếm vũ cuối cùng của Tạ tướng quân, rơi đúng chỗ ta và Bệ hạ vừa chạm vào nhau.

Nếu như vừa rồi Bệ hạ không đẩy ta ra, thì một tay của ta đã không còn.

Sắc mặt ta trắng bệch.

Kiếm thuật của Tạ tướng quân quả nhiên xuất chúng, chỉ rách tay áo Bệ hạ, không hề tổn thương da thịt. Hắn ta, nhạo: "Chỉ là một ả đàn bà xuất thân kỹ viện, mà dám ngang hàng với tỷ tỷ ta. Chỉ là muốn xem nàng ta nhảy múa thôi mà, Bệ hạ lại vì nàng ta g.iết nhiều người như , phi không trừ, xã tắc khó yên!"

Lập tức có người quỳ xuống phụ họa, lại một lần nữa đề nghị Bệ hạ xử tử ta.

Tạ Hoàng hậu cong môi mỉm .

Mấy chục năm nay, triều đại thay đổi liên tục, năm mươi năm đã trải qua bốn triều đại, các thế gia vẫn luôn sừng sững không ngã.

Uy thế của Tạ gia chính là từ đây mà ra.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...