Ngày diễn ra yến tiệc tao nhã, ở thủy các đình đài, các vị công tử tiểu thư ngồi ngay ngắn.
Tiểu hầu gia phủ Tuyên Bình Hầu là Sở Mộ Viễn ngồi trong đó, hắn mặc một bộ thường phục màu đen, ngũ quan tuấn mỹ đến mức khiến người ta không thể rời mắt, lại mang theo sát khí không thể che giấu.
Người sợ hãi hắn gọi hắn là Tu La Diêm Vương, người mến hắn thì hận không thể dâng hiến tất cả để đổi lấy một nụ của hắn.
Tỷ tỷ của ta, Thẩm Uyển Dung, hiển nhiên thuộc về vế sau.
Yến tiệc tao nhã diễn ra một nửa, theo tiếng đàn sáo vang lên, Thẩm Uyển Dung mặc một bộ váy áo mỏng manh, xuất hiện ở giữa đình đài.
Nàng ta di chuyển uyển chuyển, vung tay áo, eo thon uyển chuyển, kiều diễm lệ.
Đây là tuyệt kỹ của Triệu di nương, bà ta luôn tin chắc rằng nam nhân trên đời thấy điệu múa này đều sẽ mê mẩn.
Các công tử ngồi trên ghế, quả nhiên đều lộ ra vẻ mặt si mê.
Thế , dần dần, theo sự rung ban đầu dần dần biến mất, những công tử này bắt đầu nhau.
Ánh mắt của bọn họ cũng từ dò hỏi chuyển thành khiếp sợ, cuối cùng lại chuyển thành sợ hãi.
Thẩm Uyển Dung không hề nhận ra điều này, một điệu múa kết thúc, nàng ta khom người: "Điệu múa này có tên là 《Lục Yêu》."
Nàng ta cho rằng sẽ có tiếng hoan hô vang dội.
Thế , cả không gian đều im lặng.
Sau đó, vị công tử đầu tiên đứng dậy.
"Xin lỗi, ta có việc, xin phép đi trước."
Lập tức có công tử khác đi theo: "Ta đi cùng huynh."
Sau đó, các công tử khác cũng lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, như thể sợ mình đi muộn, chen chúc nhau rời khỏi yến tiệc.
Thẩm Uyển Dung ngây ngốc đứng tại chỗ.
Nàng ta không hiểu là mình đã sai ở đâu.
Trong số các công tử, Sở Mộ Viễn là người cuối cùng rời đi.
Hắn im lặng hồi lâu, sau đó đứng dậy, đi về phía Thẩm Uyển Dung.
Chúc các bé iu của Điểu đọc truyện vui vẻ ???????? đọc xong nhớ còm men nhé ????????
Thẩm Uyển Dung chỉ cảm thấy tim đập thình thịch: "Tiểu hầu gia…"
Thế , ngay sau đó, Sở Mộ Viễn lướt qua nàng ta.
Hắn cứ như lướt qua nàng ta, đi về phía ta đang đứng sau lưng nàng.
Hắn hỏi: "Chúng ta từng gặp nhau sao?"
Sở Mộ Viễn không nhớ chuyện kiếp trước, hắn chỉ cảm thấy có chút quen thuộc với ta.
Thế cho dù chỉ là một chút quen thuộc này, cũng đủ khiến Thẩm Uyển Dung sợ hãi.
Đặc biệt là nàng ta hoàn toàn không hiểu, tại sao điệu múa Lục Yêu lại không có hiệu quả như mong muốn.
Ta vừa mới về đến Thẩm phủ, đã bị nàng ta túm lấy.
"Có phải muội không? Có phải muội đã giở trò gì rồi không?" Nàng ta gắt gao hỏi ta, "Chẳng lẽ muội đã lén lút luyện tập Lục Yêu sau lưng ta? Muội đã nhảy cho hắn xem trước rồi sao?!"
Nàng ta muốn lao đến xé xác ta, ngay sau đó, cửa phòng đột nhiên bị đạp tung.
Cha ta dẫn theo một đám gia đinh xông vào.
Ông ta chỉ vào Thẩm Uyển Dung, tay run rẩy: "Trói đứa con bất hiếu này lại cho ta!"
Thẩm Uyển Dung bị gia đinh đè lại, nàng ta liều mạng giãy giụa, khóc lóc hỏi phụ thân: "Cha, con đã sai chuyện gì…"
Cha ta cưng chiều Thẩm Uyển Dung mười mấy năm, đây là lần đầu tiên Thẩm Uyển Dung thấy vẻ mặt đáng sợ như của ông ta.
"Con còn dám hỏi? Con còn dám hỏi sao?!" Râu của cha ta run lên, đồng tử hơi giãn ra vì tức giận và sợ hãi, "Con đã nhảy cái gì ở yến tiệc tao nhã hả?"
Thẩm Uyển Dung lắp bắp : "Lục… Lục Yêu…"
Nàng ta tâm tâm niệm niệm điệu múa Lục Yêu này cả một đời, chỉ cần học nó, nàng ta sẽ bước lên con đường rộng lớn của .
Thế nàng ta không biết…
Năm đó lúc tiền triều diệt vong, hoàng đế khai quốc của triều đại chúng ta, từng uống say rượu, các vũ nữ trong điện mà than thở: "Thương nữ bất tri vong quốc hận, cách giang do xướng hậu đình hoa (Gái nhà thương sao biết hận nước mất, bên kia sông vẫn hát khúc Hậu Đình Hoa)."
Lúc đó vũ nữ đang múa, chính là điệu Lục Yêu.
Từ đó về sau, điệu múa cực kỳ mềm mại, kiều, diễm lệ này, liền bị coi là âm hưởng khiến cho quốc gia diệt vong.
Bạn thấy sao?