Uyển Ninh – Chương 6

Bây giờ, sự việc đã náo loạn lớn như , ngay cả tộc lão của Thẩm gia cũng bị mời đến chứng kiến ​​việc thẩm vấn, cho dù ông ta có muốn bao che cho Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung, cũng không che nữa.

Tiểu Hà kia đã bị dọa đến mức không ngừng dập đầu:

"Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng, đều là Dung tiểu thư và Triệu di nương sai khiến nô tỳ, bọn họ sau khi thành công sẽ cho nô tỳ ba trăm lượng bạc…"

Sắc mặt cha ta trắng bệch.

Ông ta cúi đầu, Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung đang quỳ trên mặt đất.

Thẩm Uyển Dung đã bị dọa đến mức co rúm người lại như chim cút, Triệu di nương dù sao cũng từng trải hơn nàng ta, lúc này nước mắt lưng tròng cha ta, dùng hết kỹ năng giả vờ đáng thương của mình: "Lão gia, thiếp hầu hạ chàng mười mấy năm, chàng cứu thiếp…"

Đại phu nhân cắt ngang lời Triệu di nương, trực tiếp đi đến trước mặt cha ta: "Ta chỉ hỏi lão gia một câu – Tội ăn trộm là trọng tội, theo gia pháp phải chịu ba mươi trượng, tội vu oan giá họa thì sao?" Chúc các bé iu của Điểu đọc truyện vui vẻ ???????? đọc xong nhớ còm men nhé ????????

Cha ta Triệu di nương đang khóc lóc đến ngất xỉu, lại Đại phu nhân, ông ta im lặng, trong sự im lặng đó là một loại van xin.

"Phu nhân." Cha ta thấp giọng , "Hai mẹ con bọn họ đúng là đã sai, cũng không đến mức vu oan giá họa…"

Lời này vừa ra, ngay cả hạ nhân cũng không nổi nữa.

Cha ta sủng thiếp diệt thê, thiên vị đã đến mức không thể tha thứ.

Ta bị vu oan ăn trộm, còn chưa điều tra rõ ràng, đã muốn dùng gia pháp trừng trị.

Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung vu oan giá họa, chứng cứ rõ ràng, mà lại muốn bỏ qua một cách dễ dàng.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, chỉ có khuôn mặt Đại phu nhân vẫn bình tĩnh như nước.

Bà ấy thản nhiên : "Ồ, lão gia nghĩ như sao?"

Không đợi cha ta trả lời, Đại phu nhân đã nhấc váy xoay người, vịn tay Ngô ma ma đi ra ngoài: "Ta vốn nghĩ chuyện gia tộc không thể để lộ ra ngoài, hy vọng lão gia có thể phân xử công bằng trong phủ. Nhưng bây giờ xem ra, lão gia bận rộn chính sự đến mức đầu óc choáng váng, chuyện nhà cửa này là không phân xử rõ ràng rồi, nếu đã như …"

Lời còn chưa dứt, sắc mặt cha ta trong nháy mắt trắng bệch.

Ông ta hét lớn: "Cản phu nhân lại!"

Hạ nhân trong Thẩm phủ túa ra, muốn chặn đường Đại phu nhân.

Thế Đại phu nhân chỉ khẽ nhấc mí mắt, mười mấy gia binh liền lập tức tiến lên, bảo vệ bà ấy ở giữa.

Bọn họ là thuộc hạ cũ của lão tướng quân, chỉ nhận phu nhân chứ không nhận lão gia, gia đinh bình thường trước mặt những gia binh cao to như tháp sắt này đều sợ đến mức hồn phi phách tán, không tự chủ mà nhường đường.

Nhìn thấy Đại phu nhân sắp sửa bước ra khỏi viện, cha ta cuối cùng cũng không còn cách nào khác.

Ông ta ôm mặt, phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết: "Người đâu! Kéo Triệu thị và đứa con bất hiếu kia xuống, đánh cho ta!"

Trăng sáng sao thưa, ta theo Đại phu nhân ngồi trong viện bóc hạt dẻ.

Từ trong viện ở phía xa xa, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung.

Đại phu nhân lau tay, thản nhiên :

"Chắc chắn trong lòng con đang nhạo ta, rõ ràng có bản lĩnh, mà những năm qua lại không tranh không đoạt, sống một cách uất ức như ."

Ta bỏ hạt dẻ đã bóc xong vào đĩa sứ trắng muốt: "Phu nhân không tranh, là bởi vì cha không đáng để người tranh."

Im lặng một lúc, ta lại : "Nhưng mà phu nhân… Nếu ai, vẫn nên tranh giành một chút."

Tay phu nhân đột nhiên khựng lại.

Đêm khuya lạnh lẽo, ánh trăng dịu dàng.

Hồi lâu sau, ta nghe thấy bà ấy khẽ thở dài: "Con biết rồi sao."

Đúng , ta biết rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...