Hồi lâu sau, phu nhân lạnh nhạt xoay người, chỉ để lại cho ta một bóng lưng.
Ngay lúc ta thất vọng cho rằng đó là sự từ chối, phu nhân từ xa buông một câu:
"Đến sân."
"Chống đẩy cho ta xem."
Từ ngày đó trở đi, ta liền theo phu nhân luyện kiếm.
Mùa đông tập luyện trong giá rét, mùa hè rèn luyện trong nắng gắt. Chúc các bé iu của Điểu đọc truyện vui vẻ ???????? đọc xong nhớ còm men nhé ????????
Xuân đi đông đến, thoắt cái ta đã trở thành thiếu nữ.
Hôm ấy, ta đang luyện kiếm bên hồ.
Ánh kiếm loé lên, xoay quanh cành hoa đào bốn phía, chỉ trong chốc lát, tất cả cuống hoa đồng loạt rơi xuống, chỉ để lại vết cắt gọn gàng.
Ta biết, ta đã luyện thành công.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng, ta vội vàng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào có một đám người đã đến sau tảng đá.
Là một nhóm công tử tiểu thư ra ngoài du xuân.
Trong đó, có cả tỷ tỷ của ta, Thẩm Uyển Dung.
Phải rằng, Thẩm Uyển Dung quả thật là người nổi bật nhất trong số các tiểu thư khuê các hiện nay, hôm nay nàng ta mặc một bộ váy sa màu hồng đào, người còn đẹp hơn cả hoa đào, các vị công tử đều vây quanh nàng ta, không ngừng lấy lòng.
Đây là điều mà kiếp trước nàng ta chưa từng trải nghiệm.
Thế , ngay lúc nàng ta gần như lâng lâng say sưa, thì các vị công tử kia lại thấy ta đang múa kiếm bên hồ.
Vị công tử dẫn đầu lên tiếng cảm thán: "Xưa có giai nhân Công Tôn thị, một điệu múa kiếm khiến bốn phương rung ."
"Hôm nay gặp giai nhân, còn hơn cả Công Tôn thị năm xưa!"
Nghe hắn , những công tử khác cũng nhao nhao phụ họa.
Không còn ai để ý đến Thẩm Uyển Dung bên cạnh nữa.
Hôm đó, sau khi ta luyện kiếm trở về, vừa tắm rửa qua loa xong, đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa.
"Trâm cài của Dung tiểu thư bị mất rồi, các ngươi mau tìm kỹ đi!"
Ta lau mái tóc ướt sũng bước ra ngoài, vừa hay đụng phải Thẩm Uyển Dung đang dẫn theo một đám nha hoàn bà tử.
Ta lạnh nhạt : "Tỷ lại phát điên cái gì ?"
Nàng ta liếc ta một cái, dịu dàng với mọi người xung quanh: "Ta biết, Ninh Nhi muội muội sẽ không trộm đồ của ta đâu."
"Chỉ là để tránh hiềm nghi, không thể không lục soát phòng của muội ấy một chút."
Bà tử lệnh, xông vào phòng ta, lật tung mọi thứ lên.
Một lát sau, có người cầm trâm cài chạy ra: "Đại tiểu thư, tìm thấy rồi, ở trong hộp trang điểm của nhị tiểu thư ạ."
Lúc này, cha ta vừa vặn từ bên ngoài về.
Ông ấy nghe thấy tiếng người ồn ào bên này, liền đi vào xem: "Chuyện gì ?"
Vừa thấy ông ấy, Thẩm Uyển Dung liền khóc lóc om sòm.
"Muội muội, ta biết muội ghen tị với ta và di nương cha thương hơn, có đồ ăn ngon mặc đẹp, muội cũng không thể trộm trâm cài của ta chứ!"
"Đây là bảo vật gia truyền của di nương, hôm nay di nương biết trâm cài này bị mất, tức giận đến mức ngất xỉu, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại…"
"Cha, xin người chủ cho di nương!"
Trong từ đường, mấy gia đinh đang ghì chặt ta.
Cha ta ngồi cao chót vót ở vị trí chủ tọa, bên cạnh là Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung đang uất ức khóc lóc.
Không biết vì sao, hai người bọn họ khóc giống hệt như khuôn đúc, ta liền cảm thấy buồn , thế là thật sự không nhịn thành tiếng.
Cha ta nổi giận: "Con còn à? Trộm đồ mà còn sao?! Nhà họ Thẩm có đứa con như con thật là bại hoại gia phong, hôm nay ta phải đánh c h ế t con!"
Ta ngẩng đầu lên, lạnh lùng nam nhân có quan hệ huyết thống ruột thịt với mình.
Ta không nghi ngờ gì cả, ông ta thật sự dám đánh c h ế t ta.
Nhà họ Thẩm không thể đánh c h ế t đích nữ, cho cùng, ta cũng không phải do Đại phu nhân sinh ra, mẹ ruột cùng lắm chỉ là một nha hoàn thông phòng.
Hơn nữa ngày thường Đại phu nhân đối xử với ta cũng rất lạnh nhạt, bên ngoài cũng không ai cho rằng bà ấy có cảm gì với ta.
Bạn thấy sao?