Mẫu thân của ta Thẩm Yên Ninh lại không đồng ý: “Ta mặc kệ có gương tốt hay không, ta chỉ cần khuê nữ của ta vui vẻ. Nếu con ở Vệ phủ sống không vui thì hòa li có sao đâu? Uyển Nhược năm nay mới 20 tuổi, chẳng lẽ chỉ vì cái danh Tướng Quân phu nhân hữu danh vô thực, uổng phí quãng đời còn lại sao?”
Ngu Mộc Lễ thao thao bất tuyệt : “Đúng là vì con nó chỉ mới 20 tuổi, vẫn chưa hiểu hôn nhân là gì, chờ con nó lớn thêm vài tuổi, hiểu chuyện, sẽ biết nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, cũng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của phụ thân.”
Phụ thân ta xưa nay cổ hủ, luôn dùng những khuôn phép sáo rỗng chế ngự ta.
Trước kia ta không hiểu nên không phản kháng, hiện giờ ta lại không muốn ủy khuất chính mình.
Ta tỏ thái độ: “Phụ thân, nữ nhi đã nghĩ kỹ, lần này nhất định phải hòa li.”
Mẫu thân vẫn còn đang suy nghĩ về những lời phụ thân vừa , càng nghĩ càng tức: “Ngu Mộc Lễ, ông cảm thấy tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường? Ta nghĩ ông chắc đang muốn nạp thiếp đúng không?”
“Ông đừng có mà dùng mấy cái lời cổ hủ của mình ảnh hưởng đến Uyển Nhược, nếu ông không cho Uyển Nhược hòa li, ta sẽ hòa li với ông.”
Mẫu thân xong câu này nắm lấy ta, dẫn ta về khuê phòng cũ của ta.
Hai người chúng ta ở trong phòng tâm sự, mẫu thân thở dài: “Uyển Nhược, có một việc mẫu thân vẫn giấu ở trong lòng chưa từng với con.”
“Chuyện gì mẫu thân?” Ta chăm lắng nghe.
“Bốn năm trước, sau khi ta và con từ vùng dịch trở về, Tiên Hoàng từng với phụ thân con sẽ ban hôn cho con cùng Thái Tử, phong con Thái Tử phi.”
“Nhưng khi đó, con cùng Vệ Tông đã định hôn ước, phụ thân con không muốn mang danh bội tín, nên lấy cái chết cự tuyệt Tiên Hoàng ban hôn.”
Ta sửng sốt, còn có chuyện như sao?
Nhưng đúng là phụ thân ta có thể ra chuyện như .
Ông xưa nay coi trọng “nhân lễ nghĩa trí tín”, cho rằng ta đã đính hôn cùng Vệ Tông nếu gả cho Thái Tử sẽ bị người trong thiên hạ là ham danh lợi, sợ cường khinh nhược.
Trong lời của mẫu thân lộ ra vẻ luyến tiếc: “Đều là phụ thân con hồ đồ, nếu khi đó ông ta không lấy cái chết cự tuyệt hôn sự của con cùng Thái Tử, hiện giờ con đã là Hoàng Hậu. Haizz! ”
“Lại tiếp cũng thật là kỳ lạ, đương kim Thánh Thượng đăng cơ cũng đã hai năm, hậu cụng ngay cả một phi tần cũng không có, hậu vị luôn để trống, không biết có phải còn đang đợi con hay không?”
Ta bối rối : “Chờ con?”
Mẫu thân tiếp lời: “Đúng , ta nghe phụ thân con , lúc trước khi người vẫn còn là Thái Tử, đã với Tiên Hoàng chỉ cưới một mình con Thái Tử phi, nếu không sẽ không cưới ai nữa.”
“Cứ nghĩ đây chỉ là lời vui , không nghĩ tới mấy năm nay người chưa từng nạp phi tần nào. Phụ thân con cùng các đại thần khác nhiều lần khuyên người tuyển tú, đều bị bác bỏ.”
Mẫu thân lại thở dài: “Người si như , nếu lúc trước con gả cho người, có lẽ sẽ rất hạnh phúc.”
…………….
Mẫu thân đi rồi, ta túi thơm trong lòng bàn tay mà sững sờ.
Sở Hoài Xuyên đối với ta sâu nghĩa nặng như sao? Nam nhân đêm đó cùng ta triền miên trên xe ngựa, đến tột cùng có phải là hắn hay không?
9.
Phụ thân vẫn không đồng ý cho ta và Vệ Tông hòa li, khuyên giải ta không , liền lấy cái chet ra ép ta.
Mẫu thân tức giận chửi ầm lên: “Ông không xứng đáng phụ thân của Uyển Nhược!”
“Ông muốn chet thì chet đi, ta không quản ông nữa!” Mẫu thân viết hưu thư đặt trên bàn, cùng ta dọn khỏi Ngu phủ.”
Mẫu thân dùng hồi môn của mình mua một biệt viện trong Kinh thành.
Chúng ta an ổn hai ngày thì Vệ Lão phu nhân phái người đưa đến một bức hưu thư.
Trong hưu thư có viết sau khi ta thành thân không biết kiềm chế, chịu không nổi đơn, đêm không về ngủ, bên ngoài thân mật với người khác, không tuân thủ phụ đức, nhục nhã danh dự gia đình, Vệ Lão phu nhân thay mặt con trai hưu thê.
Bạn thấy sao?